Thì ra mấy lời nói vừa nãy ở trong văn phòng của Lâm Kiến Xuân đều đã bị nàng nghe vào tai.
"Có đúng không? Vậy em phải cố gắng ăn một bữa no nê, ăn cái gì đây? Thịt nướng có được không?" Đồng Đồng thăm dò.
Nàng hiểu lễ phép, không nói thẳng ra là chúng ta ăn nướng thịt đi, mà trưng cầu ý kiến của Hà Tứ Hải trước.
"Đương nhiên là có thể."
"Oa..." Đồng Đồng nghe vậy thì hài lòng nhảy tung tăng.
"Có đến mức phải vui thành như vậy không?" Hà Tứ Hải không hiểu nổi, hỏi.
Cho dù trong mấy ngày ở lại nhà Hà Tứ Hải, nàng cũng đã ăn không ít thịt rồi mà.
"Anh không hiểu." Đồng Đồng nói một câu nói kinh điển của phụ nữ.
"Em nhớ có lần ba ba mang em và anh trai đi ăn một bữa buffet đồ nướng, ăn rất là ngon, có thể tùy tiện ăn tất cả mọi thứ ở bên trong. Đúng rồi, còn có kem ly, bánh gato nhỏ, lúc đó anh em học đại học, bởi vì ăn quá nhiều kem ly cho nên trở về liền đau bụng, buồn cười chết em rồi..." Đồng Đồng nói bla bla rất nhiều.
Hà Tứ Hải bừng tỉnh, thứ nàng hoài niệm không phải là thịt nướng, mà là người nhà.
Hà Tứ Hải lái xe dẫn theo Đồng Đồng và Uyển Uyển đi tới nhà hàng buffet tốt nhất Hợp Châu hiện nay, cũng là một trong những nhà đắt nhất.
Đương nhiên nhà hàng này chắc chắn không chỉ có thịt nướng, còn có hải sản.
Tuy rằng cái tên của nó là buffet hải sản, thế nhưng cũng có thịt nướng.
"Oa... Lớn như vậy sao?"
Vừa vào nhà hàng, nhìn ánh đèn sáng choang, các món ăn ngon rực rỡ muôn màu, Đồng Đồng không khỏi phát ra một tiếng kinh ngạc.
Nhưng mà, ngẫm lại phòng buffet mười mấy năm trước sao có thể so được với hiện tại, cũng có thể hiểu được tại sao nàng lại kinh ngạc như thế.
"Thật sự có thể ăn tùy tiện đồ vật trong này sao?" Đồng Đồng có chút thấp thỏm mà hỏi Hà Tứ Hải.
Dường như đang muốn xác nhận với Hà Tứ Hải là nàng có đang lý giải sai hay không.
"Đương nhiên, nếu không sao lại gọi là buffet?" Hà Tứ Hải nhún vai một cái, nói.
"Thật tốt." Đồng Đồng lẩm bẩm nhưng vẻ mặt lại rất phức tạp.
Cũng không biết nàng nói thật tốt, là chỉ nhà hàng này thật tốt.
Hay là chỉ nếu như có thể tiếp tục sống ở thời đại này thì thật tốt.
"Được rồi, anh chờ em ở đây, em mang Uyển Uyển đi lấy đồ ăn đi." Hà Tứ Hải ngồi xuống ở một chỗ trống bên cạnh.
Đồng Đồng nghe vậy thì khẽ lên tiếng, sau đó cầm theo đèn Dẫn Hồn, lôi kéo Uyển Uyển đi tìm đồ ăn.
Mà Hà Tứ Hải lại nhìn về phía cửa.
Nơi đó có một "Người" đàn ông khoảng chừng ba mươi tuổi, vẻ mặt đầy chần chừ, do dự xem có nên tiến lên hay không.
Lúc này, hắn nhìn thấy Hà Tứ Hải nhìn về phía hắn thì lập tức có chút sốt sắng mà chà xát tay.
Hà Tứ Hải vẫy vẫy tay với hắn, để hắn đi vào.
“Người" đàn ông kia thấy vậy, lúc này mới vui mừng đi vào nhà hàng.
"Tiếp dẫn đại nhân, thật sự xin lỗi, quấy rối thời gian ngài dùng cơm rồi."
"Không có gì, giới thiệu bản thân mình một chút đi." Hà Tứ Hải khoát tay một cái rồi nói.
"Tôi là Lương Hồng Binh."
Sau đó...
"Không còn gì nữa sao?"
Hà Tứ Hải hơi kinh ngạc hỏi.
Đợi nửa ngày, hắn chỉ nói câu này.
"Ai, cái kia, tiếp dẫn đại nhân, ngài còn muốn biết gì nữa sao?" Lương Hồng Binh thấp thỏm hỏi.
Hà Tứ Hải:...
Khá lắm, hắn vẫn là đầu tiên gặp phải quỷ "Ngay thẳng" như vậy.
"Nói một chút về công việc của anh khi còn sống, và có tâm nguyện gì?"
"Khi tôi còn sống thì thường làm mấy việc vặt xung quanh, không có nghề nghiệp chính đáng gì cả, nhưng mà trước khi chết là phụ bếp ở nhà hàng đối diện.” Lương Hồng Binh nói.
Hà Tứ Hải có chút bừng tỉnh, khó trách lại gặp phải hắn ở đây.
"Tâm nguyện của tôi là muốn tìm được em gái của tôi, muốn biết những năm này nàng sống có tốt hay không."
"Em gái anh? Đi lạc sao?"
"Không phải." Lương Hồng Binh lắc lắc đầu, sau đó kể lại chuyện xưa của hắn.
Chuyện xưa của hắn rất ngắn, cũng rất đơn giản, nhưng lại khiến cho Hà Tứ Hải chấn động.
Thì ra khi Lương Hồng Binh còn bé cha mẹ ly hôn, mẹ rời nhà không biết tung tích, để lại hai anh em.
Bởi vì điều kiện gia đình không được, cho nên người cha đã quyết định bán em gái đi.
"Em gái tôi còn nhỏ như vậy, lại là con gái, sau khi bán cho người ta nàng có thể sống thế nào. Tôi bảo cha là bán tôi đi, không nên bán em gái, cha tôi đã đồng ý rồi..."
"Những năm này tôi vẫn luôn tìm kiếm em gái, cũng không biết nàng sống có tốt hay không..."
Lúc Lương Hồng Binh nói tới chính mình thì vẻ mặt rất bình thản, nhưng lúc nói tới em gái thì lại rất lo lắng.
Khi còn bé, hắn rất ngây thơ, cảm thấy nếu như cha đã đồng ý với hắn thì nhất định sẽ chăm sóc tốt cho em gái.
Nhưng sau khi lớn hơn, hắn mới rõ ràng, một người cha có thể bán con thì có thể đáng cho người ta tin tưởng sao?
Cho nên những năm này hắn vẫn luôn tìm kiếm em gái. Hắn không có những yêu cầu khác, chỉ là muốn liếc mắt nhìn xem nàng sống có tốt hay không.
Cho dù chết rồi, hắn vẫn không thể thả xuống lo lắng đối với em gái.
Cho nên sau khi Hà Tứ Hải nghe xong thì hơi có chút ngây người. Câu chuyện Lương Hồng Binh nói ra thì thanh thanh thản thản, thế nhưng tình yêu của hắn đối với em gái lại khiến cho người ta phải chấn động.
Thấy Hà Tứ Hải không nói chuyện, Lương Hồng Binh đứng ở nơi đó xoa xoa tay, có vẻ hơi căng thẳng và thấp thỏm.
Đúng lúc này, Hà Tứ Hải nói: "Muốn ngồi xuống cùng ăn chút gì đó không?"
------
Dịch: MBMH Translate