Lương Hồng Binh ngồi ở trước mặt Hà Tứ Hải, tràn đầy cảm kích.
"Trước đây tôi cũng thường xuyên đi qua trước cửa nhà hàng này, nghĩ đến lúc nào đó cũng muốn có thể đi vào ăn một bữa, đáng tiếc giá cả quá đắt rồi..."
Hắn tiến vào hợp pháp, đã trả tiền, Hà Tứ Hải đặc biệt để hắn đi vào từ cửa, lại để Đồng Đồng cầm đèn Dẫn Hồn đón hắn vào.
"Không cần khách sáo, anh muốn ăn cái gì, để Đồng Đồng cùng đi với anh." Hà Tứ Hải mỉm cười nói.
"Cảm ơn." Lương Hồng Binh lần nữa nói cảm ơn.
Đồng Đồng và Uyển Uyển đều tò mò nhìn hắn.
Mà Lương Hồng Binh cũng đang cảm thấy tò mò, tò mò tại sao mình lại đột nhiên lại "Sống" rồi, cũng tò mò vì gặp phải đồng loại.
Lúc hắn vừa mới chết và biến thành quỷ, cảm thấy mọi người đều giống nhau.
Nhưng mà qua thời gian rất lâu không gặp phải con quỷ nào khác, hắn lại cho rằng bản thân mình rất đặc thù.
Nhưng mà, sau đó hắn gặp phải một quỷ vừa mới chết không lâu, trở về Minh Thổ ở trước mặt hắn, hắn mới biết mình thực ra cũng không đặc thù, chỉ có điều thế gian này hơi ít quỷ mà thôi.
Cho nên đây vẫn là lần đầu hắn gặp phải một quỷ khác, còn là một cô bé nữa.
"Đều đừng nhìn nữa, nếu đã trả tiền thì cố gắng ăn đi." Hà Tứ Hải cười nói.
"Được... hia hia hia..." Uyển Uyển đáp ứng nhất là thẳng thắn.
Trong cái mâm lẻ tẻ vụn vặt của nàng có không ít đồ vật, nhưng mà mỗi một phần đều không phải là rất nhiều, sắp xếp cũng rất chỉnh tề.
Xem ra hẳn là Đồng Đồng giúp rồi.
Mà Đồng Đồng thì đứng dậy cầm đèn Dẫn Hồn, mang theo Lương Hồng Binh đi lấy đồ ăn.
Nhưng mà bọn họ rất nhanh đã trở về rồi, trong cái đĩa của Lương Hồng Binh chỉ tùy tiện lấy mấy thứ đồ ăn.
Lúc ngồi xuống lần nữa, hắn nói với Đồng Đồng: "Cảm ơn, làm lỡ thời gian ăn của cháu rồi."
Đồng Đồng lắc lắc đầu không nói chuyện, dù sao nàng với hắn cũng không quen.
Nhưng mà có thể nhìn ra được tuy Lương Hồng Binh kiệm lời ít nói, thế nhưng là một người rất tỉ mỉ, thiện lương mà lại ôn nhu.
"Anh lúc nào bị... rời khỏi cha mình vào lúc nào vậy?"
Hà Tứ Hải vốn muốn hỏi hắn bị bán lúc nào, nhưng nghĩ tới Uyển Uyển còn ở bên cạnh, thế là đổi một cách nói khác.
Hắn cũng không muốn cái từ cha này biến thành người xấu, người không tốt ở trong lòng của Uyển Uyển.
"Đại khái là khoảng bảy tuổi, thời gian quá dài rồi, ký ức có chút mơ hồ, không nhớ rõ nữa." Lương Hồng Binh ngẫm nghĩ rồi nói.
"Họ tên thì sao? Càng tỉ mỉ càng tốt, như vậy tôi mới có thể mau chóng tìm được người giúp anh."
"Tôi nhớ tới người khác gọi ba tôi là Lương Nhị Đản, về phần em gái, nàng hẳn là gọi Lương Tiểu Muội..."
Hai cái tên mà Lương Hồng Binh nói tới đều không giống như là tên thật.
"Anh đã đến đồn công an hỏi thăm chưa?" Hà Tứ Hải suy nghĩ một chút lại hỏi.
Lương Hồng Binh gật gật đầu, "Đi qua rất nhiều lần, thế nhưng không hề có một chút tin tức nào, cảnh sát nói manh mối mà tôi cung cấp thực sự là quá ít."
Vẻ mặt của Lương Hồng Binh có chút âm u.
"Vậy tại sao anh chết?" Hà Tứ Hải tiếp tục hỏi.
Nhìn tuổi tác của hắn chỉ là lớn hơn mình một chút, hẳn là vẫn chưa tới ba mươi tuổi.
"Nhà bếp cháy." Lương Hồng Binh nói.
Hà Tứ Hải chợt nhớ tới, vào năm ngoái hay là năm trước gì đó, hắn thật giống như đã xem qua một phần tin tức, nói bếp của một quán cơm bị cháy, một chết một bị thương.
Thật giống như cách chỗ bọn họ đang ăn cơm không xa.
"Tôi sẽ nhận lấy tâm nguyện của anh, tôi sẽ mau chóng giúp anh tìm được em gái." Hà Tứ Hải nói.
Bởi vì ký ức của Lương Hồng Binh đã mơ hồ, muốn tìm người đúng là tương đối khó khăn, nhưng cũng không phải là hoàn toàn không có cách nào.
"Cảm ơn, cảm ơn ngài..." Lương Hồng Binh nghe vậy thì kích động đứng lên, liên tục nói cảm ơn.
"Ngồi xuống, ngồi xuống, người khác đều đang nhìn đây."
Lương Hồng Binh nghe vậy lúc này mới xấu hổ ngồi xuống một lần nữa.
"Nhanh chóng ăn đi, muốn ăn cái gì thì đi lấy với Đồng Đồng." Hà Tứ Hải căn dặn một câu, đang chuẩn bị bắt đầu ăn thì lại nghe Lương Hồng Binh thấp thỏm nói: "Cái kia, tôi hình như không có món đồ gì có thể giao cho ngài làm thù lao."
"Làm sao sẽ không? Cho dù người nào cũng đều sẽ có năng lực làm thù lao." Hà Tứ Hải cười nói.
Hắn yêu cầu không cao đối với thù lao, ngay cả đứa nhỏ vài tuổi đều có thể giao thù lao cho hắn, huống hồ là người lớn như Lương Hồng Binh.
"Vậy, tôi từng giúp đỡ người ta ở trong nhà bếp, chủ yếu phụ trách thái rau, kỹ thuật thái rau của tôi vẫn được, tôi có thể..."
"Được."
Không chờ hắn nói xong, Hà Tứ Hải đã một lời đáp ứng.
Nói thực sự thì đây chính là kỹ năng thù lao vô dụng nhất từ trước đến này đối với Hà Tứ Hải.
Bởi vì sau khi tố chất thân thể của Hà Tứ Hải tăng cao, sức mạnh khống chế đối với toàn thân càng ngày càng tinh tế, cho nên mấy chuyện nhỏ nhặt như thái rau này chẳng là gì đối với hắn cả, không có người nào có thể cắt tốt hơn hắn cả.
"Cái này cho anh..."
Uyển Uyển bỗng nhiên dùng cái xiên của mình, lấy một khối bánh gato nhỏ rồi đặt ở trong đĩa của Hà Tứ Hải.
"Làm sao, ăn không vô rồi à?"
"Không phải, là bởi vì ăn ngon, nên muốn chia sẻ với anh." Uyển Uyển chớp mắt to nói.
"Vậy thì cảm ơn em nha." Hà Tứ Hải xoa xoa đầu nhỏ của nàng, nói.
"hia hia hia..."
Nhìn cô bé tươi cười trước mắt, tinh thần Lương Hồng Binh trở nên hoảng hốt.
Hắn nhớ tới em gái lúc nhỏ, đại khái còn nhỏ hơn cô bé trước mắt này một chút?
Nàng cả ngày đi theo phía mông mình, không ngừng gọi anh trai, anh trai, rất dính hắn.
Nhưng mà, tướng mạo của nàng lại hoàn toàn mơ hồ, nghĩ như thế nào cũng không nhớ ra được.
Lương Hồng Binh đột nhiên cảm thấy tất cả đồ ăn trong đĩa kia bỗng mất đi mùi vị.
Thế là hắn buông đũa xuống.
Hà Tứ Hải chỉ là liếc mắt nhìn hắn, không hề nói gì.
Mà Uyển Uyển và Đồng Đồng thì lại không rõ, nhiều đồ ăn ngon như vậy, tại sao hắn lại không ăn đây.
"Anh có cảm thấy vận mệnh bất công hay không?" Hà Tứ Hải đột nhiên hỏi.
Lương Hồng Binh sửng sốt một chút, không hiểu Hà Tứ Hải vì sao bỗng nhiên lại hỏi như vậy, nhưng vẫn gật đầu một cái.
Hắn đâu chỉ cảm giác được, mà là thường xuyên cảm thấy, nhưng mà vận mệnh đã như vậy rồi, bất công thì lại làm sao, cuộc sống này vẫn phải sống tiếp.
Lại nói, trên thế giới này nào có cái gì là công bằng, công chính, không phải cứ muốn đều có, nhưng có rồi lại muốn càng nhiều.
"Anh hận hắn không?" Hà Tứ Hải hỏi.
Hà Tứ Hải vẫn không nhắc đến chưa cha kia, thế nhưng Lương Hồng Binh rõ ràng ý của hắn.
Thế nhưng hắn lại lắc lắc đầu khiến cho Hà Tứ Hải rất bất ngờ.
"Đã từng hận, thế nhưng hiện tại không hận nữa rồi." Lương Hồng Binh nói.
"Có lẽ bản thân hắn vốn đã không phải là một người cha có trách nhiệm, có lẽ bản thân hắn đã không phải là người tốt, thế nhưng những chuyện này thì có quan hệ gì với tôi chứ? Tôi không hận hắn, nhưng cũng không muốn gặp hắn, tôi chỉ muốn biết em gái của tôi sống như thế nào? Những năm này nàng có khỏe không?..."
Tuy rằng Lương Hồng Binh không có khóc, thế nhưng vẻ mặt của hắn nhìn rất là thương tâm.
Đúng lúc này, bên cạnh bỗng nhiên có một cái xiên đưa qua, đặt một khối bánh bơ giòn ở trong đĩa của hắn.
"Cho chú ăn, rất ngọt, ăn vào thì sẽ không buồn nữa, hia hia hia..." Uyển Uyển cười nói.
"Cảm ơn." Lương Hồng Binh bỏ bánh ngọt vào trong miệng của mình.
Uyển Uyển nhét miếng bánh ngọt cuối cùng còn lại trong đĩa vào trong miệng của mình.
A ô ~
Không cẩn thận, đụng tới trên lỗ mũi rồi.
Hà Tứ Hải rút một tờ giấy ra lau giúp nàng.
"Có phải là rất ngọt hay không?"
"Hia hia hia... Rất ngọt."
"Ngọt cũng phải ăn ít, chừa cái bụng lại, còn có rất nhiều đồ ăn ngon ở phía sau, phải nếm thử hết, như vậy ngày hôm nay mới không đi uổng công." Hà Tứ Hải mỉm cười nói.
Uyển Uyển nghe vậy thì gật gật đầu, đần độn mà nở nụ cười.
Thế nhưng Lương Hồng Binh ngồi ở đối diện lại sửng sốt một chút, sau đó lộ ra nụ cười.
Có lẽ đây chính là cuộc sống đi.
Đắng cay ngọt bùi thế nào cũng đều phải nếm thử, mới không uổng công đời này.
------
Dịch: MBMH Translate