Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1058 - Chương 1058: Cứ Để Hắn Hoành Hành Một Lát Đã

Chương 1058: Cứ Để Hắn Hoành Hành Một Lát Đã Chương 1058: Cứ Để Hắn Hoành Hành Một Lát Đã

Đồng Đồng lấy rất nhiều miếng thịt.

Thịt cừu, thịt bò và thịt heo đều có hết.

Khi lò nướng đặt ở giữa bàn nóng lên thì có thể nướng rồi.

Hà Tứ Hải vốn dĩ định tự mình làm.

Nhưng lại bị Lương Hồng Binh tranh làm, hắn ta nói Hà Tứ Hải mời hắn ta ăn một bữa coi như là thù lao.

Hơn nữa hắn ta thực sự rất giỏi trong việc nướng thịt.

“Tôi từng là bồi bàn trong một quán thịt nướng nên thường xuyên nướng đồ ăn cho khách.” Lương Hồng Binh nói.

Không chỉ thế, hắn ta còn pha nước chấm theo sở thích của từng người.

Thịt nướng ngon hay không, ngoài việc tẩm ướp kỹ càng ra thì nước chấm mới là thứ cốt lõi.

Nước chấm ngon không chỉ khiến người ăn ngon miệng mà còn giải tỏa được mệt mỏi.

Nói chung, tất cả mọi người đều rất vui vẻ thưởng thức bữa ăn.

Đặc biệt là Uyển Uyển, cái bụng nhỏ phình to ra, bước đi loạng choạng, thực sự ăn quá nhiều rồi.

Hà Tứ Hải chỉ có thể bế cô bé để cô bé tiêu hóa một lúc.

“Em là heo sao? Ăn nhiều như vậy? Không biết ăn ít đi sao.” Hà Tứ Hải gõ nhẹ vào đầu cô bé.

“Hiahiahia ...” Cô nhóc không nói gì, chỉ cười ngốc thôi.

Nhưng vì ăn quá nhiều nên cả cười cũng không dám cười quá mạnh.

“Anh không về với chúng tôi sao?” Hà Tứ Hải hỏi Lương Hồng Binh.

Lương Hồng Binh gãi gãi sau đầu, lộ vẻ ngại ngùng, sau đó lắc đầu.

Hà Tứ Hải: …

Đỏ mặt cái gì chứ?

“Lúc trước tôi từng thích một cô gái, tôi muốn… tôi muốn gặp cô ấy.” Lương Hồng Binh giải thích nói.

Hà Tứ Hải nghe thế mới sực nhớ ra.

“Nhưng đừng làm chuyện xấu nhá?” Hà Tứ Hải cảnh báo.

“Không đâu, không đâu.” Lương Hồng Binh lắc tay, vẻ mặt hoảng sợ.

Hà Tứ Hải chỉ cười mà không nói gì, bế Uyển Uyển xoay người rời đi, Đồng Đồng cũng vội đi theo.

Về phần Lương Hồng Binh, nếu đã gặp qua Hà Tứ Hải, vậy chỉ cần hắn ta muốn thì có thể gặp Hà Tứ Hải bất cứ lúc nào.

Nhìn đám người Hà Tứ Hải rời đi, Lương Hồng Binh cũng định xoay người rời đi.

Hắn ta chợt sững người lại.

Bởi vì cô bé tràn đầy niềm vui được tiếp dẫn đại nhân bế trong vòng tay đang giơ cao bàn tay nhỏ bé của mình lên và vẫy chào hắn ta.

Lương Hồng Binh cũng nở nụ cười và vẫy tay với cô bé.

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé liền nở một nụ cười thật tươi.

Dù cách nhau một khoảng cách xa.

Tiếng cười hiahiahia đặc trưng của cô bé dường như văng vẳng bên tai hắn ta.

“Thật tốt.” Lương Hồng Binh nhỏ giọng.

Sau đó xoay người nhìn người con gái mình thích rời đi.

Lúc còn sống hắn ta yêu đơn phương đối phương.

Sau khi chết đương nhiên sẽ không đòi hỏi tiếp dẫn đại nhân cho mình gặp cô gái ấy để bày tỏ tấm lòng.

Chỉ âm thầm quan sát từ xa là được rồi.

Trước giờ yêu cầu của hắn ta không quá nhiều.

Cũng chưa bao giờ ép buộc bất cứ điều gì.

Đây là cuộc sống của hắn ta.

…………

Có lẽ do ăn quá no.

Căng da bụng thì chùng da mắt.

Thế là khi lái xe về, Uyển Uyển vậy mà ngủ trên xe, đây là chuyện rất hiếm khi xảy ra.

Về đến nhà, Hà Tứ Hải không đánh thức cô bé mà bế thẳng cô bé lên lầu.

Đợi đến khi vào nhà thì thấy bà nội đã quay lại.

Chu Ngọc Quyên và bà nội đang ngồi trò chuyện trên ghế sofa, còn Tôn Nhạc Dao thì đang rửa trái cây trong bếp.

“Các con về rồi à, ăn cơm chưa? Í, Uyển Uyển ngủ rồi sao?”

Nhìn thấy Hà Tứ Hải quay về, Chu Ngọc Quyên liền đứng dậy.

Nhưng nhìn thấy Uyển Uyển đang ngủ trên tay hắn ta, trên gương mặt toát lên vẻ dịu dàng rồi đưa tay muốn đón lấy cô bé.

Hà Tứ Hải nhẹ nhàng đưa Uyển Uyển qua rồi nói: “Ăn rồi ạ, bế cô bé lên giường tôi ngủ một lát đi.”

“Không cần, để tôi bế con bé xuống nhà, cũng không xa lắm.” Chu Ngọc Quyên nói.

Hà Tứ Hải không phản đối.

Thế là Chu Ngọc Quyên bế Uyển Uyển xuống lầu.

Còn Hà Tứ Hải thì ngồi xuống bên cạnh bà nội.

“Bà nội, sáng nay bà đã đi dạo những đâu rồi?”

…………

Uyển Uyển mơ hồ cảm thấy mình đã rời khỏi vòng tay ấm áp.

Thế là cô bé mở mắt ra, nhìn một cái rồi nhắm lại.

Sau đó cảm thấy không đúng liền mở mắt ra lần nữa.

“Hiahiahia… là mẹ sao, sao mẹ lại ở đây?” Uyển Uyển vẫn chưa tỉnh ngủ, thắc mắc hỏi.

“Đây là nhà của chúng ta mà, đương nhiên mẹ phải ở đây rồi.”

“Nhà?”

Uyển Uyển nghi ngờ nhìn xung quanh, những đồ vật quen thuộc hiện lên trong tầm mắt.

Hiahiahia thì ra đang ở nhà ha?

Huh?

Sao mình lại ở đây ta?

Chiếc xe đâu?

Ông chủ đâu rồi?

Dáng vẻ ngơ ngác của cô nhóc dễ thương không tả nổi.

“Được rồi, ngủ tiếp đi.” Chu Ngọc Quyên nhẹ vỗ về cô bé.

Uyển Uyển ngoan ngoãn nhắm mắt lại ngủ tiếp.

“Mẹ ngủ với con đi.”

“Ừm.”

Chu Ngọc Quyên liền nằm xuống bên cạnh cô bé.

Cô nhóc cuộn tròn trong lòng mẹ, cảm nhận hơi ấm quen thuộc và ngửi mùi hương quen thuộc.

Sự yên tâm không thể lột tả này giúp cô bé nhanh chóng chìm vào giấc mộng.

Hiahiahia ...

Trong mơ mà cũng cười, nhất định là một giấc mơ vui vẻ.

…………

“Không biết ba mẹ con bây giờ ở đâu nữa?” Bà nội lo lắng hỏi.

Trong hai người con trai thì người con trai nhỏ ở bên cạnh bà lâu nhất, đặc biệt là trong mười mấy năm qua, chưa từng rời xa lâu như vậy.

Cho nên khó tránh bà nội nhớ mong hai vợ chồng Trương Lục Quân.

“Chắc giờ bọn họ đang ở Hàng Châu nhỉ? Hôm trước ba có gọi nói rằng đưa mẹ đi xem Hồ Tây.” Hà Tứ Hải nói.

“Vậy sao? Không biết nếu bọn nó đến chưa nữa, cũng không biết gọi điện về.”

Bà nội cứ luôn miệng phàn nàn nhưng thực ra bà chỉ là không thể ngừng quan tâm bọn họ thôi.

Luôn cảm thấy bọn họ đã nhiều năm không ra ngoài, bây giờ đi xa không biết có tự chăm sóc bản thân tốt hay không nữa.

Đặc biệt là Dương Bội Lan, mới khỏi bệnh chưa bao lâu, nếu không có gì ngoài ý muốn thì tốt.

“Nếu bà nhớ họ thì gọi điện thoại cho họ là được rồi.” Hà Tứ Hải mỉm cười nói.

“Bà mới không thèm gọi, không gọi cho bà thì thôi, nằm mơ bà mới gọi cho tụi nó.” Bà nội tức giận hừ một tiếng.

Nhìn bà nội cứ như đứa trẻ, Hà Tứ Hải bật cười thành tiếng.

“Hai người lớn như vậy còn không hiểu chuyện bằng tiểu Lộc.” Bà nội lại bất mãn lẩm bẩm.

“Tiểu Lộc?”

“Đúng vậy, mỗi tối tiểu Lộc đều gọi cho bà, còn nói muốn gặp bà nữa.” Bà nội lẩm bẩm.

“Thật không? Bà nội nhớ tiểu Lộc sao?”

“Con phải gọi là chị.” Bà nội sửa lại, sau đó không nói thêm nữa.

Sau đó tiếp tục nói: “Có hơi nhớ con bé, qua Tết thì không gặp con bé nữa, không biết con bé ở trường thế nào rồi.”

“Là vậy sao, vậy chúng ta rút chút thời gian đi thăm chị ấy đi.”

“Hả?” Khuôn mặt bà nội đầy vui vẻ.

“Như vậy có phiền quá không? Nếu phiền thì không đi nữa.”

“Không phiền đâu, chúng ta có Uyển Uyển, con bé lợi hại lắm.”

“Haha, đúng, thật là một cô bé thần thông quảng đại.” Bà nội vui vẻ nói.

“Bà đừng nói với tiểu Lộc đấy, chúng ta phải tạo bất ngờ cho chị ấy.” Hà Tứ Hải nói.

“Được, được.” Bà nội vui vẻ gật đầu lia lịa, giống như một đứa trẻ vậy, thật ra người già rất thích đùa giỡn và náo nhiệt.

Lúc này, Hà Tứ Hải đột nhiên đứng dậy.

Bởi vì hắn ta cảm nhận được thần lực mà mình để lại trên cánh cửa nhà Đồng Đồng ở đối diện đã bị kích hoạt.

Hà Tứ Hải cho rằng buổi tối đối phương mới âm thầm lẻn vào nhà Đồng Đồng.

Không ngờ mới ban ngày mà đã lẻn vào nhà Đồng Đồng rồi.

Nhưng Hà Tứ Hải lại ngồi xuống.

Nếu giờ hắn ta qua đó có thể sẽ đánh rắn động cỏ.

Chi bằng cứ để hắn hoành hành một lát đã.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment