Một con chuột chui ra khỏi hang, nhanh chóng men theo cống thoát nước leo lên mái nhà.
Sau đó đứng trên mép mái nhà, đứng thẳng lên rồi nhìn ngắm xung quanh.
Nó bất động như một tượng đá, lặng lẽ quan sát toàn bộ tiểu khu Phúc Vượng.
Mãi đến khi một cơn gió thổi qua vài sợi râu của nó, nó hạ hai chân trước xuống.
Nó đi dạo một vòng quanh mái nhà, cuối cùng chọn một hướng đi, trượt xuống men theo bức tường rồi rơi trúng ngay trên bệ cửa sổ.
Nó thu mình lại một góc bên bệ cửa sổ, nhìn vào bên trong qua lỗ cửa sổ, rồi lại đánh hơi, không thấy gì bất thường.
Cuối cùng do dự một hồi rồi lẻn vào trong.
Lúc này, đột nhiên cảm thấy một luồng gió thổi qua lông của nó.
Con chuột dường như vô cùng sợ hãi, lập tức co cẳng nhanh như chớp bỏ chạy theo con đường ban đầu.
Sau đó bay nhanh xuống chạy dọc theo cống thoát nước rồi chui lại vào trong hang.
Tiếng xe cộ trong tiểu khu, tiếng trẻ con nô đùa và tiếng nói chuyện của mọi người vẫn không ngừng phát ra.
Họ không hề để ý chuyện gì đã xảy ra nơi góc xó này.
Cái hang sóc bị che lấp cũng im bặt, tựa như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Sau khoảng hai ba tiếng im lặng, con chuột lại thò đầu ra khỏi hang.
Lúc này mặt trời đã lặn, sắc trời dần tối lại.
Con chuột lại chui lên theo đường cống, nhưng lần này nó không lên mái nhà để quan sát nữa.
Thay vào đó nó đi thẳng đến bệ cửa sổ nhà bảy trăm linh tư, nhìn vào bên trong một lát rồi lẻn vào nhà.
Lần này nó không cảm thấy có gì bất thường.
Tuy nhiên, nó vẫn thận trọng và thăm dò bên trong ngôi nhà một cách vô cùng cảnh giác.
“Không có.”
“Không có.”
“Vẫn không có.”
“Vẫn không có.”
...
Con chuột vốn dĩ thận trọng lại trở nên sốt ruột chạy khắp nơi trong nhà.
Cuối cùng nó không nhịn được mà kêu “rít” lên một tiếng.
Nhưng vẫn không thể tìm thấy thứ mà nó muốn, thế là nó quay lại bệ cửa sổ, men theo cống nước đi xuống rồi chui vào hang.
Quanh quẩn trong hang dưới đất rồi đi vào cống nước của tiểu khu.
Nơi đây nồng nặc mùi hôi thối, côn trùng, ruồi nhặng, gián, chuột… bay chạy khắp nơi.
Bất cứ nơi nào con chuột đi qua đều được tránh đường, như thể quốc vương đang tuần tra lãnh thổ của mình vậy.
Nhưng nó nhanh chóng tiếp tục đi xuống, hơn nữa càng ngày càng đi sâu và những con muỗi, chuột xung quanh nó cũng dần biến mất.
Nhưng con chuột không nhận thấy điều đó và tiếp tục đi sâu hơn vào lòng đất.
Cứ như vậy nó đi dọc theo con đường khúc khuỷu, chật hẹp trong ít nhất hai ba tiếng, cuối cùng đến một hang động.
Cái hang không lớn lắm, tối đa tầm bốn mươi đến năm mươi mét vuông, bốn bề trơn nhẵn, không biết nó được hình thành như thế nào nữa.
Ở chính giữa hang có cái da rắn.
Từ kích thước của nó có thể thấy con rắn này trước khi lột da vô cùng lớn.
Hơn nữa màu sắc của da rắn cũng rất lạ, không có màu trắng xám như da rắn thông thường mà có năm màu sặc sỡ, vô cùng đẹp.
Con chuột chui vào miệng da rắn rồi biến mất tăm.
Như thể nó chưa từng đến đây.
…………
“Buổi trưa ngủ ngon không?”
Lúc Hà Tứ Hải gặp lại Uyển Uyển thì đã hơn bốn giờ chiều.
Cô bé chạy đến rồi nói muốn đi đón Đào Tử và Huyên Huyên tan học cùng với ông chủ.
“Hiahia ... Mẹ ngủ với em nên ngủ ngon lắm…” Uyển Uyển vừa nói vừa vỗ bụng.
“Buổi trưa ăn nhiều như vậy, lại ngủ một giấc dài, xem ra còn chưa tiêu hóa hết, sắp tối rồi, em còn ăn tối nổi không?”
“Hiahia… em không ăn đâu.” Uyển Uyển nói.
Sau đó vươn tay muốn nắm tay Hà Tứ Hải.
Hà Tứ Hải nắm lấy bàn tay nhỏ của cô bé rồi dẫn cô bé đi về phía trước.
Đồng Đồng không đi theo, cô bé ở lại chợ Phượng Hoàng.
Không biết có phải do sau khi làm quỷ ở nhà quá lâu nên cứ thích ở một chỗ không đi đâu hết.
Hay là thích hoa bỉ ngạn trong chợ Phượng hoàng, mượn hương thơm của hoa bỉ ngạn để nhớ lại quá khứ.
Hà Tứ Hải tạm thời không quan tâm đến cô bé.
Cùng với Uyển Uyển đi đón Đào Tử vui vẻ với Huyên Huyên đói rã ruột đến nỗi phải ăn không khí.
Trên đường đi, đứa trẻ ngốc Uyển Uyển khoe với hai cô nhóc rằng bữa trưa đã ăn buffet, không chỉ ăn rất nhiều thịt mà còn ăn rất nhiều cua, cá, tôm hùm….
Đến nỗi hai cô nhóc cứ nhìn Hà Tứ Hải với ánh mắt hờn dỗi.
Cứ như hắn ta là một kẻ vô ơn bạc nghĩa vậy.
Đặc biệt là Huyên Huyên, nếu không phải đánh không lại thì cô bé đã nhào tới đánh Hà Tứ Hải một trận rồi.
Đi ăn mà không dẫn cô bé theo.
Chỉ khi Hà Tứ Hải hứa lần sau sẽ dẫn bọn nhóc đi ăn và mua cho mỗi người một cây lạp xưởng bò nướng thì mới tha thứ cho hắn ta.
Đương nhiên không có phần Uyển Uyển, ai bảo bữa trưa cô bé ăn nhiều món ngon như vậy.
Lần này Uyển Uyển đã học được cách thông minh, che miệng lại rồi hiahia không nói nữa, bởi vì như Hà Tứ Hải đã nói, bữa trưa chưa tiêu hoá hết, bây giờ không muốn ăn thêm nữa.
Suốt dọc đường về nhà cứ sôi nổi náo nhiệt như vậy đấy.
Sau khi về nhà, ba đứa nhóc chui ngay vào Phượng Hoàng tập để tìm chị Đồng Đồng chơi.
Ngay gần lúc Đào Tử đi vào, cô bé không quên tóm lấy Tiểu Bạch đang nằm thơ thẫn trên ban công.
Kéo theo nó vào Phượng Hoàng tập, nó kêu lên thê thàm, cảm giác cứ như bị lôi vào lò mổ vậy.
Hơn nửa năm nay, Tiểu Bạch ăn đủ thứ, cân nặng ngày một tăng.
Tuy là mèo đen nhưng nó lại giống con heo đen vậy.
Nhìn thấy bọn họ tiến vào Phượng Hoàng tập, Hà Tứ Hải lại cảm nhận được thần lực của mình, phát hiện khoảng cách thần lực đã trở nên rất xa, hơn nữa còn biến mất.
Lần trước Hà Tứ Hải đã để lại một ít thần trên cửa nhà Đồng Đồng ở đối diện.
Chính là sử dụng khả năng chiếu của Kính Bát Quái để tạo huyễn cảnh.
Bất kỳ sinh vật nào vào nhà của Đồng Đồng đều sẽ bị nhiễm thần lực độc nhất vô nhị của hắn.
Chỉ cần nhiễm thần lực thì sẽ không thể thoát khỏi cảm ứng và sự theo dõi của hắn.
Lúc này Hà Tứ Hải không chỉ phát hiện thần lực đã rời khỏi Hợp Châu đến một nơi rất xa, hơn nữa còn biến mất dạng, không biết là do bị xoá bỏ hay là đã tiến vào nơi đặc biệt nào rồi.
Hà Tứ Hải cảm thấy cái cuối cùng có khả năng nhất.
Hắn quyết định sẽ đi xem thử ngay bây giờ, đợi đến tối có lẽ quá muộn rồi, cũng một phần sợ có thay đổi gì đấy.
Thế là nói với Tôn Nhạc Dao - người đang nói chuyện với bà nội: “Dì Tôn, con có việc phải ra ngoài, mọi người không cần đợi con ăn tối đâu.”
“Lúc này còn phải ra ngoài sao?” Bà nội hỏi.
“Dạ, có chút chuyện ạ.”
“Vậy con nhớ về sớm.” Bà nội dặn dò.
“Con biết rồi, dì Tôn, đợi lát Vãn Vãn về dì nói cô ấy một tiếng giúp con, buổi tối nếu quay về ăn cơm thì dỗ Đào Tử ngủ trước đi.”
“Biết rồi, cậu đi đi.” Tôn Nhạc Dao biết Hà Tứ Hải nhất định có chuyện quan trọng.
Lúc này Hà Tứ Hải mới quay người rời đi.
Nhưng trước khi đi, hắn mang theo tất cả bảo vật mà bản thân có, tất nhiên là trừ Phượng Hoàng tập.
Khoảnh khắc hắn bước ra khỏi cửa thì liền biến thành hình dạng quỷ hồn, đi thẳng về hướng thần lực biến mất.
------
Dịch: MBMH Translate