Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1060 - Chương 1060: Liễu Thần

Chương 1060: Liễu Thần Chương 1060: Liễu Thần

Đây là một thung lũng được bao quanh bởi các dãy núi.

Có một đầm nước ở trung tâm thung lũng, lặng lẽ phản chiếu ánh trăng.

Một làn sương mờ ảo bốc lên từ đầm nước, tựa như chốn thần tiên trên trần gian.

Xung quanh đầm nước hoa cỏ mọc um tùm, dường như đã lâu rồi chưa có ai đặt chân đến nơi này.

Cây cối xung quanh đong đưa trong đêm, tựa như những con ác quỷ đang nhe nanh múa vuốt.

Đúng lúc này, làn sương trên mặt hồ bị gió thổi bay, lộ ra một hòn đảo nhỏ cô lập.

Hòn đảo biệt lập được bao phủ bởi vô số bông hoa trắng muốt, ngoài ra còn có một cây đại thụ với một ngôi miếu nhỏ dưới gốc cây.

Thật đáng tiếc, có lẽ do quá lâu đời nên ngôi miếu đã bị dột nát.

Chiếc bàn thờ trước miếu đã bị đổ sập.

Còn tượng thần trong miếu thì đã bị mờ không nhìn rõ được.

Nhưng vẫn có thể lờ mờ thấy được thứ được thờ trong miếu không phải là chính thần.

“Trông như một đống sh*t ấy.”

Đứng trước điện thờ, Hà Tứ Hải không khỏi thốt lên trong lòng.

Vốn dĩ nên là một con rắn cuộn tròn.

Hà Tứ Hải quay lại nhìn xung quanh, thấp thoáng nhìn thấy một con đường nhỏ được lát đá giữa những bụi cỏ dại.

Nhưng do quá lâu đời nên sớm đã bị cỏ dại bao phủ, nếu Hà Tứ Hải có thị lực tốt, nếu không có lẽ đã không nhìn thấy.

Dọc theo con đường nhỏ, không ngờ lại có một bến đò nhỏ bên hồ.

Nhưng bây giờ chỉ còn lại một số thanh gỗ đã hỏng, sớm đã trở nên vô dụng.

Hà Tứ Hải nhớ lại lúc mới đến có nhìn thấy một ngôi làng bị bỏ hoang từ lâu dưới chân núi.

Thầm nghĩ có lẽ bức tượng này là vị thần mà ngôi làng thờ phụng vào thời đó.

Nhưng thờ cái gì không thờ lại thờ rắn?

Nhưng nghĩ lại cũng không quá kỳ lạ.

Vào thời đó, các vùng nông thôn phía Bắc có tập tục thờ Ngũ Tiên.

Ngũ Tiên ở đây không phải là Quỷ Tiên, Nhân Tiên, Địa Tiên, Thiên Tiên và Thần Tiên mà Đạo giáo nhắc đến.

Mà là chỉ Hồ Tiên, Hoàng Tiên, Bạch Tiên, Liễu Tiên và Khôi Tiên.

Ngũ Tiên tương ứng với năm con vật là hồ ly, chồn, nhím, rắn và chuột.

Thế nên ngôi miếu này thờ chính là Liễu Tiên.

Thần linh cũng được chia thành ba, sáu và chín cấp, trước khi thần linh biến mất, những ngôi miếu Ngũ Tiên này thuộc về những Tà Thần cấp thấp nhất.

Hà Tứ Hải đi dạo quanh hòn đảo nhỏ giữa hồ này, không thấy có điều gì bất thường.

Sau đó hắn lại quay trở lại phía trước ngôi miếu.

Nhưng mà nơi thần lực của hắn biến mất chính là nơi này.

“Lẽ nào ở dưới lòng đất?” Hà Tứ Hải nghĩ thầm.

Nghĩ đến tập tính của rắn và chuột, khả năng ở dưới lòng đất là rất cao.

Lúc này, Hà Tứ Hải bỗng chú ý đến phía sau miếu, trên thân của cái cây có một cái hốc.

Hơn nữa ở lối vào của hốc cây, Hà Tứ Hải lờ mờ cảm nhận được một luồng thần lực hỗn loạn.

Hà Tứ Hải suy nghĩ một lúc rồi duỗi ngón tay gõ nhẹ vào hốc cây.

Như thể thần lực ở cửa hốc cây được kích hoạt, gợn lên những làn sóng lăn tăn rồi tỏa ra khắp nơi.

Nhưng trong mắt Hà Tứ Hải, hốc cây ngày càng lớn, cuối cùng biến thành hình mái vòm.

Hà Tứ Hải không do dự bước vào trong.

Sau đó thì thấy mình đang ở trong một hang động khổng lồ.

Hang động cao ít nhất bốn năm mét, các bức tường nhẵn bóng, trông không giống như được hình thành một cách tự nhiên.

Hà Tứ Hải đi dọc theo hang động, dựa vào cảm giác biết được hang động đang dẫn xuống dưới.

Lúc này, Hà Tứ Hải bỗng cảm thấy dưới chân có gì đó bất thường.

Cúi đầu nhìn xuống thì thấy những phiến đá vuông khổng lồ xuất hiện trên mặt đất vốn dĩ chỉ toàn bùn.

Hà Tứ Hải không chút do dự, men theo phiến đá về phía trước, dần dần phát hiện bốn bức tường được lát bằng gạch xám thành hình cánh cung.

Điều này càng chứng tỏ nơi đây không phải do tự nhiên hình thành, nó trông giống như một lối vào lăng mộ.

Cũng không biết có cơ quan nào trong lối vào này không.

Cho dù có cơ quan thì cũng là để ngăn cản con người chứ không cản quỷ, Hà Tứ Hải vẫn luôn duy trì hình dạng quỷ hồn.

Không biết lối vào lăng mộ dài bao nhiêu, Hà Tứ Hải ước tính trong lòng, không ngờ đi gần mười phút mà vẫn chưa tới nơi, lối vào này cũng dài thật, không biết là mộ của ai nữa.

Từ độ dài của lối vào có thể thấy, thân phận chủ nhân ngôi mộ lúc còn sống nhất định rất ghê gớm.

Đi bộ thêm năm phút, trước mắt bỗng “vụt” một cái liền đến giữa một đại sảnh khổng lồ.

Đương nhiên, cho dù là lối vào lăng mộ hay đại sảnh thì đều dưới lòng đất nên tất nhiên sẽ tối đen như mực, vốn dĩ Hà Tứ Hải có thể nhìn rõ là do đặc thù riêng của cơ thể hắn.

Kể từ khi có được con mắt thứ ba, đôi mắt của hắn không chỉ dần trở nên tinh tường mà còn có nhiều khả năng bí ẩn khác nhau, nhìn trong đêm tối chỉ là thứ cơ bản nhất.

Hà Tứ Hải không nghĩ nhiều mà trực tiếp bước vào.

Sau đó…

Trước mắt bỗng mắt sáng lên.

Là ánh sáng thực sự.

Hà Tứ Hải phát hiện bản thân đã không còn ở trong lăng mộ.

Mà là đứng ở lối vào của một ngôi làng.

Trong làng ánh đèn rực rỡ, chó sủa gà gáy, tràn đầy sức sống.

Hà Tứ Hải ngẩng đầu nhìn bầu trời, trên trời có một vầng trăng tròn treo lơ lửng, ánh trăng sáng trong chiếu rọi khắp mặt đất, như thể cả thế giới được bao phủ một lớp cát bạc.

Nhưng Hà Tứ Hải lại cảm thấy một cảm giác đầy giả tạo.

Hơn nữa, ngôi làng trước mặt khiến Hà Tứ Hải cảm thấy vô cùng kỳ lạ, một cảm giác quen thuộc.

Hắn cẩn thận nhớ lại, chợt nhớ đến ngôi làng bỏ hoang đã nhìn thấy dưới chân núi khi mới đến.

Cách sắp xếp của ngôi làng trước mắt không phải hoàn toàn giống với ngôi làng bỏ hoang sao?

Chỉ là lớn hơn chút thôi.

Nghĩ đến đấy, Hà Tứ Hải liền bước vào trong.

Nhưng sau khi vào làng, mọi âm thanh đều biến mất.

Nhà dân thì ánh đèn rực rỡ nhưng trong nhà lại không một bóng người, không một tiếng nói chuyện, khiến người ta cảm thấy rất kỳ quái.

Ngay lúc Hà Tứ Hải định gõ cửa một ngôi nhà xem thử thì thấy một cụ già chống gậy đi tới trước mặt mình.

“Người mới đến làng à?” Ông cụ có hơi ngạc nhiên khi thấy Hà Tứ Hải.

Hà Tứ Hải nhìn ông cụ trước mặt.

Xấu thật.

Đây là ấn tượng đầu tiên của Hà Tứ Hải.

Đầu hoẵng(*) mắt chuột, đây chắc chắn là tạo hình riêng của ông ta.

(*Con hoẵng (con mang): là một dạng hươu, nai thuộc chi Muntiacus.)

Cộng thêm khuôn mặt già nua, trên khóe miệng còn sót một vài sợi râu trông vô cùng hèn, nhìn cũng xấu hơn nữa.

“Đúng vậy, tôi mới đến, ông có thể cho tôi biết đây là đâu không?” Hà Tứ Hải hỏi.

“Cậu không biết sao?” Ông cụ xấu xí nghe thế thì vô cùng ngạc nhiên.

“Tôi phải biết sao?” Hà Tứ Hải hỏi ngược lại.

Sau đó hắn dời ánh mắt về hướng bóng tối phía sau lưng ông cụ.

Từ lúc bước vào đây, Hà Tứ Hải lại cảm nhận được thần lực của mình, cho nên không nói cũng biết đây là đâu.

Nhưng nơi này kém xa chợ Phượng Hoàng, chưa nói việc không ổn định, rất nhiều thứ chỉ là do huyễn thuật tạo thành, hoàn toàn không phải thật.

Tuy chợ Phượng Hoàng có thể thay đổi thành bất kỳ hình dạng nào tuỳ theo ý muốn của Hà Tứ Hải, nhưng sau khi thay đổi, mọi thứ đều thật sự tồn tại, bởi vì bản thân nó vốn là một thế giới nhỏ.

Nơi đây tuy cũng là một thế giới nhỏ nhưng không gian không ổn định, bầu trời đêm đầy những vết nứt có nguy cơ sụp đổ bất cứ lúc nào.

Rất nhiều thứ như vầng trăng treo trên trời cao, cỏ cây hoa lá xung quanh…đều là ảo ảnh do thần lực tạo ra, không có thật.

Thế nên có thể nói đây là một thế giới nửa giả nửa thật.

Trong mắt Hà Tứ Hải, lão già xấu xí cũng không thể che giấu thân phận thật của mình.

Một con chuột già, một con chuột khổng lồ với cây gậy.

Suy nghĩ đầu tiên của Hà Tứ Hải không phải là sợ hãi, mà là tự hỏi liệu hắn có được thưởng nếu bắt và giao nộp con chuột già này cho nhà nước hay không.

Một con chuột lớn như vậy chắc chắn rất có giá trị nghiên cứu, nghĩ thôi cũng thấy thú vị.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment