Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1062 - Chương 1062: Khẩu Khí Thật Là Lớn

Chương 1062: Khẩu Khí Thật Là Lớn Chương 1062: Khẩu Khí Thật Là Lớn

Năm đó, khi các thần linh Địa Phủ vẫn còn dạo chơi trên Nhân Gian, họ cũng ăn mặc như thế này.

Nhưng có điều đối phương vẫn còn nghi hoặc, do trang phục có họa tiết cây đại thụ từ vai đến gấu áo, đoán chừng đối phương bởi vậy mới nghi hoặc.

Bởi vì quần áo của quỷ sai cũng không có họa tiết như vậy.

"Xem như là vậy đi." Hà Tứ Hải cười nói.

Ở trong mắt Hà Tứ Hải, một con rắn khổng lồ đang cố thủ phía trên đại sảnh.

Con rắn này rất là kỳ quái, đầu có sừng hươu, nên gọi nó là Giao Long thì thích hợp hơn.

Thế nhưng sở dĩ nói hắn kỳ quái, là vì nó nửa đoạn màu đen, nửa đoạn màu lưu ly.

Màu đen đen đến mức dường như có thể hút tất cả ánh sáng vào, mà màu lưu ly lại phản xạ tất cả ánh sáng, dưới ánh đèn lại trông đặc biệt rực rỡ lạ thường.

"Quỷ sai?"

Nghe chính mồm Hà Tứ Hải thừa nhận, người đàn ông trái lại có vẻ là giật mình hơn.

Sau đó bỗng từ chỗ ngồi đứng dậy.

Thế nhưng ở trong mắt Hà Tứ Hải, lại là rắn khổng lồ bỗng nhiên đứng thẳng người lên.

Thân thể to lớn vẫn khiến cho người ta có cảm giác rất ngột ngạt.

"Thần linh thức tỉnh rồi sao?" Trên mặt của hắn mang theo vẻ vui mừng hỏi.

Sau đó lại nhíu mày, nhìn lên bầu trời, trong miệng lẩm bẩm: "Không đúng, không đúng, anh rốt cuộc là cái gì?"

Hắn thu hồi ánh mắt, ở trên bục cao nhìn xuống Hà Tứ Hải.

"Tại sao lại đến Thần Vực của tôi?" hắn lại hỏi.

"Thần Vực?" Hà Tứ Hải ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời.

Điều này ngược lại khiến hắn nhớ tới thần vực của tử nương nương, nơi nữ thần gửi những đứa trẻ đến, sân nhỏ với những cây hòe.

Nhưng nơi này còn lớn hơn nhiều so với cảnh giới thần nữ gửi gắm những đứa trẻ.

Một con rắn lại lợi hại như vậy.

"Có phải rất ngạc nhiên hay không?" Người đàn ông dường như rất đắc ý.

Hắn chậm rãi từ trên đài cao đi xuống.

"Chỉ thiếu chút nữa, chỉ thiếu chút nữa ..." Hắn vừa đi, vừa nói.

Trong mắt tràn đầy không cam lòng, chăm chú nhìn Hà Tứ Hải, rõ ràng là ánh mắt lạnh như băng, lại khiến người ta cảm thấy được lửa giận điên cuồng trong ánh mắt của hắn.

"Không cần biết anh là cái gì? Nhưng mà tôi nghĩ, anh nhất định đối với tôi rất có ích lợi."

Hắn đi tới chỗ Hà Tứ Hải.

Hà Tứ Hải phát hiện đối phương rất cao, ít nhất cũng gần ba mét, giống như người khổng lồ vậy.

"Tôi thật sự không thích phải ngước cổ nói chuyện với anh." Hà Tứ Hải hơi nhíu mày nói.

Lời nói của Hà Tứ Hải, rất hiển nhiên khiến Xà Thần đứng ở đối diện sửng sốt một chút.

Một quỷ sai nho nhỏ, sao lại dám kiêu ngạo như vậy ở địa bàn của hắn chứ?

Phải biết hắn mặc dù thuộc về tầng thấp nhất của Thần Tiên, nhưng thế nào cũng so với quỷ sai mạnh hơn rất nhiều.

Cho dù ở thời đại trước đó, quỷ sai cũng không dám tùy tiện trêu chọc Ngũ Tiên, đương nhiên Ngũ Tiên cũng sẽ không tùy tiện trêu chọc quỷ sai.

Dù sao đánh chó còn phải nhìn mặt chủ, đứng sau lưng quỷ sai nhưng là Địa Phủ.

Nhưng mà bây giờ Thần linh đã vẫn lạc, Địa Phủ trống rỗng.

Hắn hoàn toàn không hiểu được, làm sao đối phương dám nói chuyện với hắn như thế này.

Cho nên hắn nở nụ cười.

Cười đến mức khóe miệng đều nứt đã đến sau mang tai, nhìn lên rất là dọa người.

"Vậy cậu tiểu quỷ sai này, đến chỗ này của tôi, là có chuyện gì?"

Xà Thần cũng không hề tức giận, bởi vì dưới cái nhìn của hắn, Hà Tứ Hải đã là dê đợi làm thịt, thịt ở trên thớt, cần gì phải tức giận.

Đây là thế giới của hắn, cho nên tất cả đều là do hắn định đoạt, cho nên mới tự tin như vậy.

"Tôi muốn tìm mấy người?" Hà Tứ Hải nói.

"Mấy người? ha ha, tôi chỗ này cái gì cũng có, duy nhất không có ai." Xà Thần cười lớn nói.

Kỳ thực hắn đại khái cũng đã đoán được mục đích của Hà Tứ Hải tới đây.

"Ồ, vậy ông cứ coi như là tôi tới tìm mấy con quỷ cũng được." Hà Tứ Hải tùy ý nói.

"Có cái tự tin gì, đã cho cậu niềm tin mở miệng hỏi tôi tìm người."

Xà Thần nói xong, khom người xuống, tò mò quan sát Hà Tứ Hải, không hề phòng bị với kiêng kỵ.

Đôi con ngươi thẳng đứng màu vàng kim của hắn toát ra ánh mắt lạnh như băng, khiến người ta lạnh cả sống lưng.

"Tôi là quỷ sai của m Phủ, chủ yếu là phụ trách công việc tiếp dẫn, dẫn độ vong hồn, tôi nhận ủy thác của người ta, đương nhiên phải hết lòng làm việc vì người ta rồi."

"Tôi không tin." Xà Thần nhếch miệng cười nói.

Bỗng nhiên miệng trực tiếp nứt ra, một chiếc lưỡi dài cuộn về phía đầu của Hà Tứ Hải như một chiếc roi khổng lồ, đồng thời đầu lưỡi còn phân nhánh.

Điều này làm cho Hà Tứ Hải nhớ tới phim điện ảnh {{ Thiến Nữ U Hồn }} bên trong Mỗ Mỗ Lickitung, thật là buồn nôn.

Sớm có phòng bị hắn, không chút nghĩ ngợi, cũng chỉ liền trực tiếp cắt bỏ.

Thần lực bị kích phát trong hai ngón tay của hắn, hai ngón lập tức trở nên sắc bén như đầu dao.

Còn chưa tới gần, liền làm cho đầu lưỡi đối phương cảm thấy ớn lạnh, sợ đến vội vàng đem đầu lưỡi rụt trở về.

"Còn có chút bản lĩnh, nhưng nếu như tài năng của cậu chỉ có thế, vậy hôm nay cậu liền ở lại nơi đây đi."

Hắn vừa mới dứt lời, không đợi Hà Tứ Hải trả lời, liền phun ra một hơi sương mù.

"Khẩu khí thật là lớn." Hà Tứ Hải bịt mũi lại, nhanh chóng lui về phía sau.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment