Toàn bộ thế giới chớp mắt bị đông lại.
Toàn bộ thế giới ở bên dưới ánh mắt của Hà Tứ Hải chính là liếc mắt một cái liền rõ mồn một, không hề còn một chút bí mật.
Thần nhãn này đúng là lợi hại, thế nhưng thần lực của Hà Tứ Hải cũng tiêu hao cực kỳ nhanh.
Hơn nữa hắn hiện tại là người duy nhất không bị thế giới này ảnh hưởng.
Cho nên hắn nhất định phải giải quyết vấn đề trước mắt hoặc là thoát khỏi thế giới này trước khi thần lực tiêu hao hết.
Nhưng mà mắt thấy thắng lợi đang ở trước mắt, Hà Tứ Hải làm sao sẽ chọn thoát đi được.
Nhưng vào lúc này, Xà Nhãn to lớn của Xà Thần dường như bị mạng nhện trùm kín, dùng sức rung động, giống như dùng hết tất cả sức, cuối cùng chuyển động về một phương hướng.
Ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía Hà Tứ Hải, trong con ngươi tràn ngập kinh hoàng và vẻ cầu xin.
Nhưng mà ở dưới sự gia trì của mắt thần, Hà Tứ Hải vẫn có thể nhìn thấy sự bạo ngược và cừu hận ở phía sau nó.
Cho nên không thể đợi thêm được nữa rồi.
Chỉ thấy đại thụ trên quần áo của Hà Tứ Hải từ bả vai đến vạt áo sống lại trong chớp mắt.
Sợi rễ từ phía dưới vạt áo trực tiếp chui ra ngoài dọc theo người, cắm rễ ở trên mặt đất.
Cành cây trên bả vai cũng chuyển từ hư sang thực, kéo dài từ bả vai tới hư không.
Một gốc cây hòe khổng lồ đột nhiên xuất hiện ở vùng thế giới này, đồng thời càng ngày càng lớn, trong chớp mắt đã che kín bầu trời.
Cành cây của nó giống như là từng con trăn khổng lồ cắn nuốt sạch sẽ những sinh vật may mắn còn sống trong thế giới này.
Cho dù trốn ở dưới đất thì tất cả đều không chạy trốn được, có thể nói là lên trời xuống đất đều hoàn toàn không có tác dụng.
Bao gồm cả Xà Thần cũng không ngoại lệ, vô số thân cây quấn quanh thân thể cao lớn, sau đó lại có vô số cành cây chui vào huyết nhục của Thần, cắn nuốt cướp đoạt tất cả bên trong thân thể Thần.
Trong ánh mắt của Xà Thần lộ ra vẻ thống khổ và cầu xin, nhưng mà Hà Tứ Hải vẫn thờ ơ không động lòng, cục diện hôm nay không phải hắn chết thì chính là ta vong, nào có thể lòng dạ mềm yếu được.
Nhưng mà cho dù có cây hoè lấy ra thần lực tràn ngập ở bên trong thế giới này, vẫn không kịp bổ sung cho sự tiêu hao thần lực mắt thần, mắt thần không thể không khép lại.
Trong nháy mắt này, thế giới này lại sống lại lần nữa.
Nhưng mà, ngọn lửa trên mặt đất vẫn dâng trào, quả cầu lửa hạ xuống từ không trung…,không có thần lực chống đỡ, toàn bộ đều biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Xà Thần phát ra một tiếng gầm rú không cam lòng cuối cùng, cả người trở nên khô quắt, máu thịt, thần lực, thậm chí là linh hồn đều bị cây hoè cắn nuốt hết sạch.
Xà Thần nói thế nào cũng là một vị thần linh, linh hồn của Thần luôn rất mạnh mẽ.
Cây hoè lại được tiến hóa lần nữa, trên thân cây có một hoa văn nhô ra, nhìn kỹ thì giống như là một con rắn khổng lồ đang xoay quanh trên người nó.
Trên lá cây hòe cũng hiện ra đồ án hình vảy rắn mơ hồ.
Thần lực khô cạn của Hà Tứ Hải cũng được bổ sung nhất định, điều này làm cho hắn thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng mà, hắn vẫn nên nhanh chóng rời khỏi thế giới này.
Bởi vì thế giới này đang nhanh chóng sụp đổ.
Sau khi Xà Thần chết, Thần vực giống như bèo không rễ, không còn người chống đỡ, chân trời trực tiếp nứt ra một cái lỗ to lớn.
Vị trí biên giới cấp tốc bị phong hoá, lỗ hổng trở nên càng lúc càng lớn, lộ ra hư không hỗn độn phía sau.
Hà Tứ Hải không dám trì hoãn nữa.
Hắn bắn ngón tay ra, cây hoè bỗng nhiên duỗi ra vô số cành cây, trực tiếp xuyên thấu qua những quỷ hồn đang ôm nhau run rẩy trên mặt đất, sau đó biến bọn họ thành từng quả hình người treo lơ lửng ở trên thân cây.
Sau đó cành cây nhanh chóng thu lại, rồi uốn lượn theo m Dương Y của Hà Tứ Hải.
Cuối cùng "Dài" trở lại một lần nữa.
Chuyện này gần như là được hoàn thành trong nháy mắt, sau đó hắn chuẩn bị thối lui theo đường cũ.
Bỗng nghe một tiếng chít chít.
Con sóc nhiễm thần lực của Hà Tứ Hải trước kia không biết chui ra từ nơi nào.
"Mày còn chưa có chết sao?" Hà Tứ Hải ngạc nhiên hỏi.
Được rồi, bởi vì nhiễm thần lực của Hà Tứ Hải cho nên vừa nãy cây hoè mới không xử lý nó luôn.
Chít chít chít...
Sóc nhảy lên, liên tục kêu.
Ồ, Hà Tứ Hải lúc này mới chú ý tới trong tay nó còn có một vật.
"Cho tao sao?" Hắn đưa tay tới.
Sóc lập tức đặt vật trong tay vào trong lòng bàn tay của Hà Tứ Hải.
Là một viên Ngọc Thiền.
Mà sau khi Hà Tứ Hải cầm được Ngọc Thiền này, ngay lập tức biết được đây là cái gì.
Là chìa khóa của mảnh thế giới sắp đổ nát này, giống như Phượng Hoàng Lệnh của Phượng Hoàng Tập.
Nhưng mà trên thân Ngọc Thiền này tràn đầy vết rách, bất cứ lúc nào đều có nguy cơ bị vỡ nát.
Nhưng mà Hà Tứ Hải lại rất vui mừng.
"Đứa nhỏ ngoan."
Hắn kích phát thần lực, bao vây lấy Ngọc Thiền, lập tức thu được quyền hạn không gian của nơi này.
Trước tiên là lợi dùng thần lực ổn định sự đổ nát, sau đó không dừng lại, trực tiếp đi về phía lối ra.
Con sóc kia cũng rất thông minh, vội vàng dốc sức chạy theo phía sau Hà Tứ Hải.
Chờ xuyên qua bình phong như mặt nước, Hà Tứ Hải xuất hiện ở bên trong mộ huyệt một lần nữa.
Nhưng mà toàn bộ mộ huyệt đã bắt đầu sụp xuống, Hà Tứ Hải không dám trì hoãn, chạy như bay ra khỏi phần mộ.
Sau đó xuất hiện lần nữa ở trên hòn đảo nhỏ giữa hồ.
Hắn ngẩng đầu liếc mắt nhìn bầu trời, mặt trăng vẫn còn đang treo trên bầu trời phía tây, trời còn chưa sáng.
Hắn quay đầu lại, liếc mắt nhìn điện thờ một cái.
Pho tượng Xà Thần bên trong điện thờ hoàn toàn sụp đổ.
Quá đáng tiếc, Hà Tứ Hải vốn còn muốn nhìn xem rốt cuộc là phần mộ của ai.
Vừa nãy hắn theo bản năng mà chạy băng băng, sau khi đi ra mới phản ứng được, bản thân mình hiện tại là quỷ thân, sợ cái rắm à, mộ huyệt sụp cũng không ép ngã được hắn.
Hắn suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn không có quay về, liếc mắt nhìn Ngọc Thiền trong tay, không trì hoãn nữa, chuẩn bị rời đi, đúng lúc này, dưới chân truyền đến tiếng chít chít.
Cúi đầu nhìn xuống, liền thấy con sóc đang ngồi xổm ở dưới chân, chân trước dựng đứng, nhìn Hà Tứ Hải chằm chằm.
"Làm sao thế?" Hà Tứ Hải nghi hoặc hỏi.
"Chít chít chít." Sóc kêu lên.
"Mày muốn đi cùng tao?" Hà Tứ Hải hỏi.
Sóc vội vàng gật gật đầu.
Tuy con sóc này không biết nói chuyện, nhưng lại có thể nghe hiểu tiếng người, nói nó là Thử Yêu cũng không quá đáng.
Hà Tứ Hải nghe vậy thì thoáng trầm tư một chút.
Hắn cần một con chuột làm chân chó sao?
Thật giống như là hoàn toàn không cần.
Nhưng mà có một con thật giống như cũng không có gì xấu cả, lỡ như sau này cần dùng tới thì sao, đối với hắn mà nói thì cũng có không tổn thất gì.
Nghĩ tới đây, hắn duỗi tay ra, một cỗ thần lực trực tiếp rơi xuống trên người con sóc.
Con sóc không có một chút ý tứ tránh né, trực tiếp bị thần lực nhấn chìm.
Sau đó nó lập tức cảm thấy thân thể trở nên càng mạnh mẽ hơn, ngũ giác cũng càng thêm linh mẫn.
Nó liên tục dập đầu cảm ơn Hà Tứ Hải, càng nhìn càng giống như là người.
"Mày đi trước đi, lúc tao dùng tới mày thì tự nhiên sẽ tìm đến mày, nhưng mà mày không thể làm chuyện ác, có biết không?" Hà Tứ Hải nhìn kỹ nó rồi nói.
"Chít chít chít." Sóc liên tục khom người, biểu thị không dám.
Sau đó, nó cúi đầu rồi chui vào một hang chuột ở dưới điện thờ rồi biến mất không còn tăm hơi.
Hà Tứ Hải cảm ứng một hồi, phát hiện thần lực đang không ngừng đi xuống, cũng không để ý tới nó nữa, trực tiếp gọi cơn gió đến, thổi bay hắn.
Hắn thừa dịp cơn gió này thẳng tới mây xanh, đi thẳng về Hợp Châu.
Lúc này, hắn mới có chút cảm giác mình là thần linh.
Nhưng mà lại có chút tiêu tốn thần lực, khiến hắn có chút đau lòng.
Phải biết thần lực của hắn đều là có được thông qua cướp đoạt, thuộc về nguồn không có nước, dùng ít một chút thì sẽ nhiều một chút.
Cộng với lần này tiêu hao rất lớn, tuy rằng kiếm lời được một chút từ trên người của Xà Thần, nhưng nói tóm lại vẫn là thiệt thòi.
Cho nên hắn phải nghĩ một chút biện pháp mới được, nếu không cứ kéo dài như thế, tổng sản lượng của thần lực sẽ càng ngày càng ít.
Tốt nhất là có thể tìm được một con cừu có thể cho hắn lấy lông trong thời gian dài.
------
Dịch: MBMH Translate