Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1067 - Chương 1067: Bí Mật Lớn.

Chương 1067: Bí Mật Lớn. Chương 1067: Bí Mật Lớn.

"Em có một bí mật lớn." Đào Tử lặng lẽ tiến đến trước mặt Uyển Uyển.

"Hi hi..." Uyển Uyển cầm trong tay một cái bánh bao lớn không nhân, cười xong lập tức a ô gặm một miếng.

Đào Tử: (???)

"Ồ, em làm gì thế?" Uyển Uyển là một đứa nhỏ thành thật, thấy thế liền ngu ngơ hỏi.

"Chị vẫn chưa có hỏi em là bí mật gì đây?" Đào Tử xoa eo, hầm hừ nói.

Rất là không sảng khoái, nói chuyện cùng chị Uyển Uyển thật là mệt nha.

Nhưng mà Uyển Uyển rất nghe lời, nghe vậy lập tức hỏi: "Bí mật gì?"

Đào Tử lập tức đưa đầu tiến đến bên tai Uyển Uyển, nhỏ giọng nói: "Ba ba em tối hôm qua đái dầm nha."

"Hi hi... Em tối hôm qua đái dầm sao?"

"Không phải, không phải đâu, là ba ba em, (≧0≦) "

Đào Tử phát điên rồi.

"Ồ ~ "

"Ồ? Chỉ thế à? Chị không cảm thấy giật mình một chút nào sao? Ba ba là người lớn, người lớn đái dầm đó?"

"Người lớn không đái dầm sao?"

"Người lớn đương nhiên là không đái dầm, người lớn đái dầm là chuyện xấu hổ nha."

"Hi hi... Vậy ông chủ thật giỏi, anh ấy không giống người lớn bình thường."

Đào Tử:...

Bỗng nhiên rất muốn đánh nàng một trận.

"Ha ha, em đến rồi nha, chào buổi sáng mọi người nha, ừm sao ừm sao..."

Đúng lúc này, Huyên Huyên đeo cặp sách nhỏ, trong tay cầm cái bánh và chạy tới.

Đào Tử lập tức chạy tới.

Huyên Huyên: (⊙? ⊙)

Nàng lặng lẽ giấu cái bánh trong tay ra phía sau.

"Huyên Huyên, em có một bí mật lớn nha." Đào Tử tiến đến bên tai Huyên Huyên, nói với vẻ rất là hưng phấn.

Huyên Huyên thở phào một cái, thì ra không phải là muốn ăn bánh của mình.

Thế là lại lấy bánh ra từ phía sau, a ô cắn một cái, đây là bánh thịt bò mẹ làm cho nàng, vô cùng ăn ngon.

Đào Tử:...

"Chị không muốn hỏi em xem là bí mật gì sao?" Đào Tử nói với vẻ rất là bất đắc dĩ.

"Há, bí mật gì? Bánh này ăn thật ngon nha."

Đào Tử: (≧0≦)

Nàng sắp muốn điên rồi, nhưng mà vẫn là cố nén, nhỏ giọng nói ở bên tai Huyên Huyên: "Tối ngày hôm qua, ba ba em đái dầm nha."

Huyên Huyên nghe vậy thì giật nảy cả mình, ông chủ đái dầm rồi?

Nàng vội vàng cắn một miếng bánh để an ủi.

Khá lắm, ông chủ vậy mà lại đái dầm.

Ha ha, cười chết người rồi.

Sau đó nàng thật sự cười lớn.

Nàng không chỉ muốn tự mình cười, còn muốn đi đến trước mặt ông chủ cười nhạo một phen.

Nghĩ như vậy, nàng liền làm như vậy.

Nàng hì hục hì hục chạy đến cửa phòng bếp.

Trong phòng bếp không chỉ có ông chủ, mà chị gái và bà cố cũng ở đây.

Thế nhưng chuyện này chẳng liên quan gì cả.

Nàng đứng ở cửa phòng bếp xoa eo, lớn tiếng cười nói: "Ông chủ, ông chủ, anh tối hôm qua đái dầm nha, ha ha..."

Hà Tứ Hải đang làm bữa sáng liếc nàng một cái, không thèm quan tâm đến nàng.

"Có phải là thật hay không? Em sẽ không cười nhạo anh nha, ha ha..."

Hà Tứ Hải vẫn không phản ứng đến nàng, bà nội ở bên cạnh thì cười ha ha xem trò vui.

Nhưng mà, Lưu Vãn Chiếu quay đầu lại nhìn nàng một cái, sau đó hỏi: "Em ăn sáng chưa?"

"Ồ, nha, em ăn rồi?"

"Bánh trong tay em là mẹ làm sao? Ăn ngon không."

"Đương nhiên là ngon rồi."

"Có đúng không? Vậy để chị nếm thử." Lưu Vãn Chiếu đi tới, cầm chiếc bánh trong tay nàng lên.

Bẻ xuống phần nàng đã cắn rồi đưa cho nàng, mình thì vội vã cầm tảng lớn còn lại cắn một miếng.

"Mùi vị đúng là rất ngon." Nói xong, nàng xoay người trở lại nhà bếp.

Đưa cho Hà Tứ Hải nói: "Anh nếm thử đi."

"Đó là bánh của em mà?" Huyên Huyên nhìn phần bánh nhỏ còn lại trong tay, phát điên rồi.

"Đây là bánh mẹ làm, em đã ăn sáng rồi, còn ăn nhiều như vậy làm gì?" Lưu Vãn Chiếu nói.

"Nhưng mà... Nhưng mà em còn muốn ăn?" Huyên Huyên giải thích.

"Được rồi, hiện tại em không muốn nữa rồi." Lưu Vãn Chiếu vỗ vỗ tay.

"Vì sao?"

"Bởi vì ăn xong rồi nha, em muốn cũng vô dụng thôi." Lưu Vãn Chiếu mở tay ra rồi nói.

Bánh vốn không lớn, nàng cắn một cái, phần còn lại Hà Tứ Hải cắn hai miếng đã hết sạch sành sanh.

(? _?)

Nhìn trong tay chỉ còn lại một phần bánh nho nhỏ, nàng vừa nãy có bao nhiêu hài lòng, bây giờ liền có bấy nhiêu thương tâm.

Nàng cố nén nước mắt, nhét miếng bánh nhỏ kia vào trong miệng, xoay người chạy đi.

Nàng bây giờ nào còn có tâm tư quan tâm đến chuyện ông chủ có đái dầm hay không nữa.

Một ngày hôm nay của nàng, không, hẳn là tất cả niềm vui trước giờ cơm trưa hôm nay đều không còn nữa.

Lưu Vãn Chiếu đắc ý mà nhíu mày với Hà Tứ Hải.

"Nàng còn là một đứa nhỏ, các cháu không nên bắt nạt nàng." Bà nội ở bên cạnh cảm thấy có chút buồn cười.

"Không có chuyện gì, chút nữa là sẽ tốt lên thôi." Lưu Vãn Chiếu cười nói.

Sau đó nhìn về phía canh rong biển sợi gà trong nồi của Hà Tứ Hải.

Đúng lúc này, trước cửa phòng bếp lại truyền đến một trận tiếng hia hia hia.

Mọi người quay đầu lại, quả nhiên liền thấy Uyển Uyển đang đứng ở cửa phòng bếp.

Hà Tứ Hải sao lại không biết nàng muốn làm gì, bất đắc dĩ nói với Lưu Vãn Chiếu: "Nhóc con Đào Tử này, xem ra là phải đánh mông rồi."

"Hi hi... Ông chủ, anh giỏi quá, anh chính là khác người." Uyển Uyển giơ ngón tay cái với Hà Tứ Hải rồi xoay người chạy mất.

Hà Tứ Hải:...

Động tác này khiến cho hắn không hiểu nổi.

Hắn ngơ ngác mà nhìn về phía Lưu Vãn Chiếu.

Lưu Vãn Chiếu thực sự không nhịn được, xì một tiếng bật cười...

...

"Đào Tử, ăn sáng thôi." Lưu Vãn Chiếu bưng bữa sáng ra từ nhà bếp.

Sau đó không chỉ có Đào Tử ngồi xuống ở trước bàn ăn mà Uyển Uyển và Huyên Huyên cũng ngồi xuống, tràn đầy chờ mong, tuy rằng các nàng đã ăn sáng rồi.

Bà nội theo ở phía sau, cầm bát không, lần lượt chia cho các nàng.

Mà Hà Tứ Hải thì bưng bánh bao đã hấp đi ra.

Huyên Huyên cảm thấy niềm vui của nàng lại trở về rồi...

...

Ăn xong bữa sáng, Tôn Nhạc Dao qua đây.

Ngày hôm nay, nàng muốn cùng bà nội đưa Đào Tử và Huyên Huyên đi nhà trẻ.

Đây là yêu cầu của bà nội.

Nàng muốn nhìn Đào Tử đi nhà trẻ như thế nào.

Mà Lưu Vãn Chiếu thì đến trường học.

Trong nhà chỉ còn dư lại Uyển Uyển và Hà Tứ Hải.

Hà Tứ Hải bưng chén canh còn lại lên, lại cầm mấy cái bánh bao, lúc này mới mang theo Uyển Uyển đi vào Phượng Hoàng Tập.

Nhóc con Đồng Đồng này thật đủ trạch.

Từ sau khi thoát khỏi nhà mình cũng đã mấy ngày, vẫn không có chút hứng thú đi ra bên ngoài nhìn một chút.

Nàng trên căn bản đều trốn ở bên trong Phượng Hoàng Tập không ra khỏi cửa.

Có thể nhìn ra, nàng rất yêu thích Phượng Hoàng Tập.

Nói chính xác, nàng yêu thích đám hoa Bỉ Ngạn bên trong Phượng Hoàng Tập.

Ngửi mùi hương của hoa Bỉ Ngạn, có thể làm cho nàng nhớ tới rất nhiều ký ức đã lãng quên.

Có lẽ cũng là bởi vì những ký ức này mới chống đỡ nàng một thân một mình chờ đợi ở trong căn phòng nhỏ kia nhiều năm như vậy.

"Chị ơi?" Uyển Uyển vừa vào Phượng Hoàng Tập đã lập tức chạy đi tìm Đồng Đồng.

Đồng Đồng đứng ở trong vườn hoa Bỉ Ngạn nghe tiếng lúc này mới đứng lên.

"Anh mang cho em chút đồ ăn, muốn ăn không?" Hà Tứ Hải đi ở phía sau giơ đồ trên tay lên một chút rồi nói.

"Em hiện tại không đói bụng, không muốn ăn." Đồng Đồng không hăng hái lắm.

"Ăn chút đi, sau khi ăn xong anh có việc muốn nói với em."

Hà Tứ Hải nói xong, trực tiếp thả bát đũa trên tay về không trung.

Trên đất đột nhiên xuất hiện một cái bàn, vừa vặn nâng đỡ nó.

Tiếp theo lại xuất hiện mấy cái ghế, thuận tiện cho bọn họ ngồi xuống.

"Chuyện gì?" Đồng Đồng không nói gì nữa, ngồi xuống tò mò hỏi.

"Đương nhiên là chuyện mà em quan tâm nhất."

Đồng Đồng nghe vậy thì lập tức trở nên vui vẻ, "Anh tìm được người nhà của em rồi sao?"

Hà Tứ Hải nhún vai một cái, nói: "Ăn cơm trước."

"Được."

Đồng Đồng lúc này mới vui vẻ cầm đũa lên.

Sau đó, nàng dừng một chút rồi nói: "Đây có phải là bữa cơm cuối cùng của em hay không?"

Nàng nói như vậy, là bởi vì nếu như Hà Tứ Hải giúp nàng tìm được người nhà, như vậy thì tâm nguyện của nàng đã hoàn thành, sắp phải quay về Minh Thổ rồi.

Hà Tứ Hải nghe vậy thì gật gật đầu, hắn thật sự có ý nghĩ như thế, cho nên bữa sáng làm cũng vô cùng phong phú.

Tuy rằng chỉ là bánh bao, thế nhưng hắn có làm vài loại nhân bánh.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment