Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1068 - Chương 1068: Công Bằng À.

Chương 1068: Công Bằng À. Chương 1068: Công Bằng À.

Thấy Hà Tứ Hải gật đầu, Đồng Đồng không có hỏi thêm gì nữa.

Mà là chăm chú ăn đồ ăn mà Hà Tứ Hải mang vào.

Uyển Uyển thấy Đồng Đồng ăn đồ ăn, nàng chạy qua một bên nhìn hoa cỏ.

Nhóc con rất đơn thuần, một đóa hoa nhỏ, một con kiến, nàng liền có thể nhìn cả nửa ngày.

Hà Tứ Hải vẫn ngồi ở bên cạnh lẳng lặng chờ đợi.

Tốc độ ăn của Đồng Đồng không nhanh, nhưng vẫn là anh rất mau.

Sau khi ăn sạch bóng, nàng chồng đĩa lên nhau rồi đẩy đến trước mặt Hà Tứ Hải.

Hà Tứ Hải mỉm cười đưa tay chỉ ở trên bàn, bàn biến mất rồi, bát đũa cũng biến mất theo.

Hắn đứng lên, cái ghế dưới thân cũng biến mất theo.

Đồng Đồng cũng vội vàng đứng lên.

Nàng vừa muốn hỏi dò, liền thấy quần áo trên người Hà Tứ Hải bỗng nhiên biến đổi.

Trường bào với tay áo lớn, hình thức cổ điển, thanh lịch hờ hững, khí thế phi phàm.

Trên quần áo còn có một hình vẽ cổ thụ tinh mỹ, tăng thêm mấy phần khí chất cao quý.

Đúng lúc này, chỉ thấy hắn duỗi tay ra vung một cái, cổ thụ trên quần áo dường như sống lại biến thành chất lỏng, chảy xuôi xuống theo nếp quần áo của hắn.

Cuối cùng cắm rễ, trong nháy mắt, biến thành một gốc cổ thụ thật sự, đứng sững ở trước mắt của nàng.

Đồng Đồng kinh ngạc đến trợn mắt ngoác mồm.

Lúc nàng chú ý tới quả được treo lủng lẳng trên cây thì kinh ngạc hỏi: "Quả nhân sinh?"

"Nghĩ cái gì đó?" Hà Tứ Hải gõ nhẹ một cái ở trên đầu nàng.

Sau đó chỉ thấy ba quả rơi xuống từ trên cây, hóa thành ba người.

Đồng Đồng mới bắt đầu còn không phản ứng lại.

Ba người kia cũng không phản ứng lại, ngơ ngác mà nhìn bốn phía, không biết đây là chỗ nào.

"Ba ba, mẹ, anh trai..." Đồng Đồng hô to, lao về phía ba người.

"Đồng Đồng."

Anh trai Đồng Hướng Hằng là nhanh nhất, chạy tới ôm lấy Đồng Đồng.

"Ba ba, mẹ, anh trai... Oa..."

Đồng Đồng được anh trai ôm vào trong ngực oa một tiếng rồi khóc lớn lên.

Tất cả oan ức và nỗi nhớ mong trong những năm này đều hóa thành nước mắt.

Uyển Uyển hái một đóa hoa nhỏ chạy tới, ngơ ngác mà nhìn bọn họ.

Hà Tứ Hải vẫy vẫy tay đối với nàng.

Uyển Uyển đi tới, nhét tay nhỏ của mình vào lòng bàn tay của Hà Tứ Hải.

"Để nơi này lại cho bọn họ đi." Hà Tứ Hải nói với nàng.

Uyển Uyển gật gật đầu, sau đó đặt hoa nhỏ trong tay lên chiếc ghế của Đồng Đồng vừa nãy...

...

"Ba, mẹ, anh trai, các người đã đi đâu rồi? Tại sao lại để lại một mình con." Đồng Đồng ngừng khóc, hỏi bọn họ.

"Ai, ba mẹ... đi đến một nơi rất là bất đắc dĩ." Ba của Đồng Đồng - Đồng Vĩnh Chính vuốt gò má con gái, tràn đầy thương tiếc.

"Ba ba, ngày hôm đó ba làm sao thế? Còn có anh trai nữa, ô ô..." Đồng Đồng không nhịn được vừa muốn khóc, nói thế nào đi nữa, nàng cũng vẫn còn là con nít.

Đồng Vĩnh Chính không biết nên giải thích thế nào.

Một nhà ba người bọn họ sau khi bị Xà Thần lấy đi hồn phách đã hoàn toàn trở thành nô bộc trong Thần vực.

Ở trong Thần vực của Xà Thần, bọn họ phát hiện cũng không phải chỉ gia đình bọn họ mà còn có rất nhiều gia đình tương tự với bọn họ.

Thế nhưng bọn họ căn bản không có sức mạnh phản kháng Xà Thần.

Về phần mục đích mà Xà Thần bắt bọn họ vào trong Thần vực thì bọn họ căn bản là không biết, thậm chí ý thức đều bị Xà Thần ảnh hưởng, vẫn luôn ngơ ngơ ngác ngác.

"Nhưng mà, Đồng Đồng, đây là chỗ nào thế?" Đồng Hướng Hằng tò mò nhìn bốn phía.

"Đây là Phượng Hoàng Tập, chỗ của thần tiên đại nhân." Đồng Đồng nói.

"Thần tiên đại nhân?" Đồng Hướng Hằng kinh hô.

Trong lòng của hắn hiện tại vẫn còn cảm thấy sợ hãi đối với những cái gọi là thần tiên này.

"Đúng vậy, thần tiên đại nhân rất tốt, nếu không có thần tiên đại nhân thì sao con có thể gặp lại các người được." Đồng Đồng nói.

Nàng thuận tay cầm chùm hoa dại được đặt ở chiếc ghế bên cạnh lên.

"Cái này... Thần tiên đại nhân, Thần, là tốt... thần tiên tốt đúng chứ?" Mẹ của Đồng Đồng - Đàm Hân Vinh thấp thỏm hỏi.

"Đương nhiên rồi, thần tiên đại nhân, là người tiếp dẫn trợ giúp người chết dẫn độ Minh Thổ." Đồng Đồng nói.

Sau đó nàng quay đầu tìm kiếm Hà Tứ Hải.

Sau đó, nàng nhìn thấy Hà Tứ Hải và Uyển Uyển đang nói chuyện cùng với một con khỉ ở cách đó không xa.

Thế là nàng hưng phấn vẫy vẫy tay nói: "Tiếp dẫn đại nhân."

Hà Tứ Hải nghe tiếng quay đầu lại, dắt Uyển Uyển đi tới.

Nhìn thấy Hà Tứ Hải lại đây, ngoại trừ Đồng Đồng thì ba người Đồng gia đều tràn đầy câu nệ, đồng thời trên mặt khó nén sự kính sợ và vẻ sợ hãi.

Hà Tứ Hải gật gật đầu với bọn họ, sau đó hỏi Đồng Đồng: "Đều nói xong chưa?"

"Hừm, cảm tạ anh, tiếp dẫn đại nhân." Đồng Đồng vui vẻ nói.

"Nếu đã như vậy thì khế ước đã hoàn thành, em nên đi chỗ mình nên đi nha." Hà Tứ Hải nói.

Đồng Đồng nhìn xung quanh, lại nhìn chùm hoa dại của Uyển Uyển trong tay một chút.

Sau đó mỉm cười gật gật đầu với Hà Tứ Hải.

Hà Tứ Hải duỗi tay vung một cái, quyền hạn Phượng Hoàng Tập mở ra, ánh sáng tiếp dẫn rơi xuống từ trên bầu trời.

Nhìn thấy ánh sáng tiếp dẫn, người một nhà Đồng Đồng lập tức biết mình phải rời khỏi rồi.

Đồng Đồng xoay người đi tới kéo tay anh trai Đồng Hướng Hằng.

Sau đó, nàng quay đầu lại hỏi Hà Tứ Hải: "Tiếp dẫn đại nhân, em có thể hỏi anh một chuyện không?"

"Đương nhiên là có thể, em hỏi đi."

"Em sẽ có kiếp sau sao?"

"Đương nhiên là sẽ có, sau khi tất cả linh hồn tiến vào Minh Thổ đều sẽ lại vào luân hồi."

"Vậy... Em còn có thể làm con gái của ba mẹ lần nữa không?" Đồng Đồng lại hỏi.

Những người khác của Đồng gia đều nhìn Hà Tứ Hải với vẻ mặt chờ mong.

Thế nhưng Hà Tứ Hải lại lắc lắc đầu.

Trên mặt mọi người lộ ra vẻ thất vọng.

"Như vậy à, em còn muốn làm con gái của ba mẹ một lần nữa đây?" Đồng Đồng nói với vẻ mất mát.

Mẹ của Đồng Đồng đưa tay ôm con gái, nhỏ giọng nức nở.

Đúng lúc này, ba củ Đồng Đồng - Đồng Vĩnh Chính đột nhiên hỏi: "Thần tiên đại nhân, tôi... Tôi có thể hỏi ngài một chuyện không?"

Hà Tứ Hải nhìn về phía hắn, cuối cùng gật gật đầu ở trong ánh mắt thấp thỏm của hắn.

"Vì sao?" Đồng Vĩnh Chính hỏi.

"Cái gì mà vì sao?"

"Vì sao là tôi? Là nhà chúng tôi? Tuy rằng một đời của hai vợ chồng chúng tôi sống không lâu, thế nhưng tự nhận là chưa từng làm việc gì đuối lý, Hướng Hằng và Đồng Đồng còn nhỏ, càng không thể làm chuyện xấu xa gì..."

"Chúng tôi chỉ muốn một cuộc sống bình thường, vì sao lại có tai nạn như vậy giáng xuống trên đầu chúng tôi, còn có... Xà Thần kia..."

Đồng Vĩnh Chính lấy hết dũng khí nhìn về phía Hà Tứ Hải.

Hà Tứ Hải cũng không biết nên trả lời hắn như thế nào.

Nhưng mà hắn suy nghĩ một chút rồi nói: "Tôi nghĩ anh hẳn phải biết, thực ra không chỉ có một nhà các người."

Đồng Vĩnh Chính gật gật đầu.

"Cho nên, chỉ có thể nói là vận mệnh gây ra, không có Đồng gia các người thì cũng có thể là Đổng gia, Lý gia..."

"Hơn nữa Xà Thần đã gặp kiếp nạn mà Thần nên có rồi."

Đồng Vĩnh Chính nghe vậy thì trở nên trầm mặc, chỉ là thì thào nói một câu.

"Như này công bằng sao?"

Thế nhưng rất nhanh, hắn liền lộ ra nụ cười, bởi vì hắn đã là người trưởng thành, trên thế giới này nào có cái gì là công bằng, đơn giản chỉ là do bọn họ nhỏ yếu mà thôi.

Nếu như hắn có thể giống như thần tiên trước mắt, Xà Thần còn dám chọc giận hắn sao? Chọc giận nhà bọn họ sao?

"Cảm tạ ơn."

Đồng Vĩnh Chính cúi đầu thật sâu với Hà Tứ Hải. Hắn cũng không phải là người không biết điều, nếu như không có thần tiên trước mắt, cả nhà bọn họ còn không biết sẽ như thế nào nữa.

Sau đó hắn quay đầu nói với vợ, con trai và con gái: "Đi thôi, nếu như đời sau còn có thể gặp được các người thì ba nhất định sẽ bảo vệ tốt mọi người."

Nói xong, liền muốn kéo bọn họ đi về phía ánh sáng tiếp dẫn.

"Chờ một chút." Hà Tứ Hải gọi bọn họ lại.

Hắn đưa tay lên trên cây hái một mảnh lá cây, chia ra làm bốn phần rồi đưa cho bọn họ.

"Đời sau, các người nhất định sẽ gặp lại."

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment