Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1079 - Chương 1079: Giới Thiệu Công Việc.

Chương 1079: Giới Thiệu Công Việc. Chương 1079: Giới Thiệu Công Việc.

"Thầy đứng ở chỗ này làm gì? Đi nhanh một chút." Hà Tứ Hải quay đầu lại, thúc giục Lý Đại Lộ đang không ngừng chần chừ ở phía sau.

"Chỗ lớn như vậy sao?"

Lý Đại Lộ nhìn tòa nhà cao không thấy đầu phát ra từng đạo ánh sáng pha lê dưới ánh mặt trời trước mắt, hắn liền có chút rụt rè.

"Đương nhiên rồi, người ta là công ty lớn." Hà Tứ Hải nói.

Lý Đại Lộ nghe vậy thì cúi đầu nhìn bộ quần áo của mình một chút, rồi lại nhìn hai bình rượu trên tay một chút, đột nhiên cảm thấy thật giống như không quá thích hợp.

"Đi thôi, công ty to lớn hơn nữa thì cũng đều là người, thầy sợ cái cái gì?"

Hà Tứ Hải bất đắc dĩ thả Uyển Uyển ra, xoay người lại kéo cánh tay của hắn đi về phía trước.

Thực sự là, cho hắn cơ hội cũng không biết nắm lấy.

Đương nhiên, Hà Tứ Hải cũng chỉ có thể nói thầm trong lòng. Dù sao thì nếu là hắn trước đây thì phỏng chừng cũng sẽ lo lắng như vậy, cho nên hắn rất hiểu cảm giác của Lý Đại Lộ.

"Đừng kéo, đừng kéo, thầy biết đi." Lý Đại Lộ lề mà lề mề cuối cùng cũng bị Hà Tứ Hải kéo vào cửa lớn.

Hai nữ nhân viên lễ tân nhìn thấy Hà Tứ Hải đi vào từ phía xa.

Đặc biệt là nhìn thấy Uyển Uyển, lập tức đi ra từ phía sau bàn.

"Uyển Uyển, ngày hôm nay lại tới thị sát công việc sao?" Một cô gái trong đó nói với Uyển Uyển.

"Hi hi ha ha..."

"Hà tiên sinh, chào buổi sớm." Một người khác thì vội vàng bắt chuyện với Hà Tứ Hải.

"Tôi đã hẹn cẩn thận với Lâm tổng của các người rồi, cô có cần báo trước cho hắn một tiếng là tôi đã tới rồi không?" Hà Tứ Hải thả Lý Đại Lộ ra rồi hỏi.

"Không, không cần, ngài trực tiếp đi vào là được."

Hà Tứ Hải có thể mang theo con gái Lâm tổng chạy khắp nơi, sợ là không phải chỉ đơn giản là người quen, không phải người thân thì chính là họ hàng, nếu không ai sẽ yên tâm giao con gái chứ.

Các nàng càng hướng về khả năng Hà Tứ Hải là con trai của Lâm Kiến Xuân hơn.

Về phần tại sao họ Hà.

Người có tiền, có trăm cái họ cũng không kì lạ.

Thế là Hà Tứ Hải trực tiếp mang theo Lý Đại Lộ đi về phía văn phòng của Lâm Kiến Xuân.

Mà Uyển Uyển thì đi trước dẫn đường.

Đương nhiên quầy lễ tân cũng sẽ thông báo trước cho Lâm Kiến Xuân.

Chủ yếu là lo lắng Hà Tứ Hải đột nhiên đến thăm, quấy rối đến công việc của Lâm Kiến Xuân.

Đây cũng là chức trách của quầy lễ tân.

Dọc theo đường đi, Lý Đại Lộ thấy tất cả mọi người đều là tinh anh âu phục giày da thì trong lòng lại càng thêm khiếp đảm.

Nói thực sự, Lâm Kiến Xuân ở Hồng Kông nhiều năm như vậy, cho nên khó tránh khỏi hình thành rất nhiều thói quen của bên kia.

Ví dụ như yêu cầu nghiêm khắc đối với trang phục.

Không giống với rất nhiều công ty lớn bây giờ, ngoại trừ bộ phận đối ngoại cần cân nhắc đến hình tượng của công ty, có yêu cầu đối với trang phục ra, các bộ phận khác trên căn bản đều là ăn mặc thoải mái, thậm chí mặc đồ ngủ đi làm đều không sao cả.

Nhưng mà cách ăn mặc thống nhất như vậy đúng là làm cho người ta cảm thấy vô cùng áp lực.

Nhưng mà vào lúc này mà muốn trở về đã là chuyện không thể, hắn chỉ có thể nhắm mắt, làm lơ nụ cười "Quái dị" của người khác, yên lặng đi theo sau Hà Tứ Hải.

Trên thực tế, người ta căn bản cũng không phải là đang cười hắn, tất cả nụ cười đều là hướng về Uyển Uyển đang chạy đát đát ở phía trước.

Hiện tại toàn bộ người của tập đoàn có người nào mà không biết Uyển Uyển là đại tiểu thư của tập đoàn, đương nhiên là phải lưu lại ấn tượng tốt, không quản có tác dụng hay không, cười là được rồi.

Sau khi ba người Hà Tứ Hải đi tới trước cửa phòng làm việc của Lâm Kiến Xuân, Lâm Kiến Xuân đã đứng ở cửa nhìn xung quanh rồi.

Khi thấy Uyển Uyển chạy tới, hắn lập tức đi lên vài bước sau đó ôm nhóc con vào trong ngực.

Sau đó hôn một cái trên gương mặt trắng nõn của nàng.

Uyển Uyển cười hia hia, lại đẩy mặt hắn ra với vẻ mặt ghét bỏ.

Chòm râu đáng ghét đâm người.

"Nhớ ba ba hay chưa?" Lâm Kiến Xuân hỏi.

"Không có." Uyển Uyển trả lời rất thành thực.

Bản thân câu hỏi đã có vấn đề rồi, sáng sớm mới tách ra, hiện tại mới qua bao lâu chữ?

Cho nên không nhớ là đúng rồi.

Thế nhưng Lâm Kiến Xuân lại bày ra vẻ khổ sở.

"Nhưng mà, ba ba lại rất nhớ con nha."

"Ồ ~, hi hi hi..."

Không quản thật giả, Uyển Uyển nghe vậy vẫn là rất vui vẻ.

"Con chỉ ồ thôi à? Chỉ ồ thôi sao? Trừ khi con lại cho ba hôn một cái." Lâm Kiến Xuân nói.

Sau đó không chờ Uyển Uyển trả lời, hắn trực tiếp đưa đầu tới, khẽ hôn một hồi ở trên gương mặt của nàng.

Uyển Uyển đang sững sờ còn không phản ứng lại, chờ sau khi phản ứng lại thì đã muộn rồi.

Được rồi, xem như là vì nhớ nàng, lần này coi như xong đi.

Mà Lý Đại Lộ theo ở phía sau thì lại sửng sốt rồi.

Lâm Kiến Xuân vừa nhìn liền biết không phải người bình thường.

"Đây là...?" Hắn ngạc nhiên, nhỏ giọng hỏi Hà Tứ Hải.

"Đây là Lâm tổng của tập đoàn Lâm thị, cũng là ba của Uyển Uyển."

"Ồ...?" Lý Đại Lộ nghe vậy thì con ngươi thiếu chút nữa đã nhảy ra.

Hắn giật mình, là bởi vì Uyển Uyển vậy mà lại là con gái của Lâm đổng. Một ông chủ lớn như hắn làm sao có thể yên tâm để con gái đi theo Hà Tứ Hải chứ.

Nhưng mà bây giờ không phải là lúc hỏi những thứ này.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment