Lương Hồng Binh phải mất một hồi lâu mới hoàn toàn tỉnh táo lại.
Hắn quay đầu nhìn sang bên cạnh, thấy Hà Tứ Hải đang cầm một cây dù đỏ trong tay thì vội vàng đứng dậy.
"Tiếp dẫn đại nhân."
"Anh tiếp tục nghỉ ngơi đi, tôi đã biết những thứ cần biết rồi." Hà Tứ Hải nói.
"A..." Lương Hồng Binh sửng sốt một chút.
Hắn có biết chuyện Hà Tứ Hải muốn đi vào giấc mơ của hắn, nhưng mà, chính mình có nằm mơ sao?
Hắn nhíu chặt mày, thật giống như là có nằm mơ, còn mơ thấy em gái, nhưng mà suy nghĩ cẩn thận lại thì lại hoàn toàn mơ hồ.
Nhưng mà, bên tai hắn dường như vẫn còn vang vang tiếng gọi anh trai yếu ớt của em gái.
Hắn cảm giác tim đau quá.
"Em gái..."
Hắn đã không còn là đứa nhỏ không hiểu chuyện niên kỷ, dễ tin lời của cha mình như trước nữa.
Em gái có khả năng rất lớn cũng đã bị cha bán đi rồi, hoặc là bị vứt bỏ...
"Tiếp dẫn đại nhân?"
Hắn nhìn về phía Hà Tứ Hải với vẻ mặt đầy cầu xin, hắn thực sự không muốn đợi thêm nữa rồi, chờ một ngày chính là bị dày vò một ngày.
"Nghỉ ngơi một buổi tối đi, ngày mai chúng ta sẽ đi tìm nàng." Hà Tứ Hải nói.
"Cảm ơn, cảm ơn..." Lương Hồng Binh vội vã cảm ơn.
Hà Tứ Hải chuyển động chuôi dù một chút, Lương Hồng Binh trực tiếp nằm xuống, lại lần nữa tiến vào bên trong giấc ngủ say.
Hà Tứ Hải lúc này mới đi ra khỏi phòng, đi thẳng tới bên ngoài.
Đây chỉ là một căn nhà bình thường bên trong Phượng Hoàng Tập.
Tối hôm nay, hắn vốn còn chuẩn bị tiến vào bên trong giấc mơ của Chu Nguyệt Anh.
Thế nhưng ngẫm lại vẫn là quên đi.
Giấc mơ của Lương Hồng Binh khiến cho tâm trạng của hắn chập chờn cực đại, hắn muốn bình tĩnh lại đã.
Từ sau khi có thần lực, không chỉ sức mạnh mà tố chất thân thể đều được phóng đại, tâm tình cũng sẽ bị phóng đại.
Khó trách có nhiều thần linh không khống chế được dục vọng của chính mình như vậy.
Hà Tứ Hải cất dù, trực tiếp ra khỏi Phượng Hoàng Tập.
Lúc này Lưu Vãn Chiếu và Đào Tử đã ngủ say rồi.
Hà Tứ Hải đưa tay nhét chân nhỏ đá ra ngoài của Đào Tử vào trong chăn.
Nhóc con đang trong giấc ngủ say, gương mặt nhỏ đỏ bừng, giống hệt như một quả táo đỏ.
Đại khái là mơ tới món gì ngon, chép miệng mấy lần, sau đó lật người một cái, quay mông lại với Hà Tứ Hải.
Bởi vì vươn mình, làm cho chăn đùn lên, lại lộ người ra ngoài, Hà Tứ Hải đưa tay đắp lên giúp nàng.
Mỗi lần nhìn thấy nhóc con, tâm tình của hắn đều sẽ trở nên tốt hơn.
Hắn cởi quần áo ra, chuẩn bị nằm xuống ở bên cạnh.
Lưu Vãn Chiếu đại khái là nghe thấy động tĩnh, mơ mơ màng màng mở mắt ra rồi hỏi: "Trở về rồi sao."
"Hừm, em ngủ tiếp đi."
Hà Tứ Hải khom lưng khẽ hôn một cái trên khóe môi nàng.
"Ừm."
Lưu Vãn Chiếu mơ mơ màng màng đáp một tiếng rồi lại ngủ tiếp.
Hà Tứ Hải lúc này mới nằm xuống.
Tâm tính của nhóc con như tự cảm ứng, hắn mới vừa nằm xuống, nàng đang hướng về phía Lưu Vãn Chiếu lập tức trở mình một cái, lăn tới dưới nách Hà Tứ Hải, gác chân ngắn nhỏ ở trên người hắn, còn chen một cái, rồi tiếp tục ngủ say như chết.
Hà Tứ Hải nhẹ nhàng ôm nàng vào trong lòng.
Thịt thịt, mềm mại, cái cảm giác này thật là tốt.
Có thể lắng lại tất cả tâm trạng tiêu cực của hắn...
...
Sáng sớm ngày thứ hai, Hà Tứ Hải đầu tiên là đưa Đào Tử và Huyên Huyên đến nhà trẻ.
Sau đó lái xe đi đón Lý Đại Lộ.
Hắn chuẩn bị tự mình dẫn hắn đi gặp Lâm Kiến Xuân.
Đương nhiên, Lý Đại Lộ có thể tự mình đi, thế nhưng Hà Tứ Hải dẫn hắn đi sẽ nói rõ được sự coi trọng, mới sẽ không bị xem nhẹ.
Về phần Uyển Uyển, đương nhiên là cũng theo đuôi rồi.
Trong lúc này, Hà Tứ Hải gửi tin tức mà mình thu được vào tối hôm qua cho Đinh Mẫn.
Ngoài ra còn có một ít tin tức về bạn trai của Tưởng Phương Phương, cũng phải nhờ nàng tra một chút.
Lúc Hà Tứ Hải tới công trường, Lý Đại Lộ đã làm việc từ lâu rồi, toàn thân mờ mịt.
"Bây giờ sao? Cháu cũng không nói sớm một tiếng, như bây giờ sao có thể đi gặp ông chủ người ta được, hơn nữa chú cũng không xin nghỉ, nếu không để ngày mai đi?" Lý Đại Lộ có chút oán giận nói.
"Ngày mai cái gì mà ngày mai, ngày mai con không thời gian. Con đưa người trở về thay một bộ quần áo sạch trước, về phần xin nghỉ thì thấy cứ nói một tiếng với đốc công. Con không tin hắn sẽ làm khó người." Hà Tứ Hải thúc giục.
"Thực ra thầy làm ở đây cũng rất tốt, nếu như thật sự đến công ty lớn làm việc, thầy không nhất định sẽ quen thuộc nha." Lý Đại Lộ lề mà lề mề nói.
Trên thực tế, lúc nói chuyện ngày hôm qua, Lý Đại Lộ căn bản không xem trọng lắm, chỉ cho là hắn thuận miệng nói.
Dù sao nhiều năm như vậy, người từng nói lời như vậy với hắn không chỉ có một mình Hà Tứ Hải, nhưng là trên căn bản đều không có phần sau.
Nhưng ai biết Hà Tứ Hải lại thật như thế, hôm qua mới nói, ngày hôm nay đã sắp xếp xong rồi.
Nhưng mà, cuối cùng dưới sự thúc giục nhiều lần của Hà Tứ Hải, hắn vẫn xin nghỉ với đốc công.
Đốc công đương nhiên là không nói gì, làm ít một chút thì sẽ trừ vào tiền công.
Về phần có thể bởi vì Lý Đại Lộ xin nghỉ mà ảnh hưởng đến tiến độ công trình hay không, vậy thì quá vô nghĩa rồi.
"Thực ra thầy làm ở đây cũng rất tốt, thời gian còn tự do, nếu như đến công ty, các loại quy tắc gì đó, thật sự là..."
Sau khi lên xe, Lý Đại Lộ cẩn thận từng li từng tí một mà ngồi ở vị trí kế bên tài xế, sau đó liền nói không ngừng.
"Hi hi ha ha..."
Uyển Uyển ngồi ở phía sau cảm thấy ông nội này thật vui vẻ.
"Đến đó trước rồi lại nói, thầy chỉ cần làm xong việc của mình là được, cháu bảo đảm sẽ không ai quản lý." Hà Tứ Hải bất đắc dĩ nói.
"Mặt mũi của cháu lớn như vậy sao?" Lý Đại Lộ nghe vậy thì nghi hoặc hỏi.
"Đúng, mặt mũi của cháu chính là lớn như vậy. Được rồi, không nói nữa, thầy còn ở chỗ trước đây nữa hay không?" Hà Tứ Hải hỏi.
Lý Đại Lộ thấy thái độ của Hà Tứ Hải kiên quyết, chỉ có thể gật gật đầu.
Hà Tứ Hải trực tiếp lái xe đến khu nhà thuê của hắn.
Hắn cùng thuê phòng với mấy người công nhân khác, bên trong vừa bẩn vừa loạn, Hà Tứ Hải không vào, mà là ngồi chờ ở trong xe cùng với Uyển Uyển.
Lý Đại Lộ rất nhanh đã thay xong một bộ —— âu phục, trong tay còn mang theo hai bình rượu.
Hà Tứ Hải:...
"Bộ tây trang này của thầy là từ đâu tới vậy?" Hà Tứ Hải có chút không biết nói gì.
"Thế nào? Quần áo cũng không tệ đúng chứ, đầu năm mới thím con có mua ở trên chợ cho thầy." Lý Đại Lộ quay một vòng tại chỗ, nói với vẻ tràn đầy đắc ý.
Không tệ cái gì mà không tệ, vừa quê lại tục, hơn nữa mặc lên người còn lỏng lỏng lẻo lẻo, không có một chút điểm hình nào.
Nhưng mà nghe nói là vợ hắn mua, Hà Tứ Hải cũng không tiện nói gì.
"Được thôi, vậy rượu này thì sao? Thầy xách theo hai bình rượu làm gì?"
"Cầu người làm việc, lẽ nào tay không tới cửa à? Không mang theo ít đồ sao được? Con nhìn con kìa, vẫn là tuổi còn quá trẻ, đạo lí đối nhân xử thế..."
Khá lắm, hắn còn lên lớp với Hà Tứ Hải nữa.
"Được thôi, tùy thầy vậy, lên xe đi." Hà Tứ Hải chỉ có thể bất đắc dĩ chiều theo hắn.
Sau khi Lý Đại Lộ ngồi xuống ở trên ghế phụ, hắn vẫn là không nhịn được mà nói: "Thầy mang hai bình rượu này còn không bằng mua chút đồ ăn ngon cho Uyển Uyển."
Lý Đại Lộ nghe vậy thì quay đầu lại liếc mắt nhìn Uyển Uyển đang cười hì hì trên ghế sau rồi nói: "Điều này có thể giống nhau sao? Tửu là rượu, đồ ăn vặt là đồ ăn vặt, chờ sau khi xong xuôi, ông nội sẽ mua đồ ăn ngon cho cháu."
"Hi hi... được nha." Uyển Uyển vui vẻ đáp lại.
Hà Tứ Hải lắc đầu bất đắc dĩ, không quản hắn nữa, trực tiếp khởi động xe, lái thẳng đến công ty của Lâm Kiến Xuân.
Tuy rằng hắn chuẩn bị sắp xếp cho Lý Đại Lộ làm ở tập đoàn Thần Thoại, thế nhưng vẫn nên đến tập đoàn Lâm thị chào hỏi Lâm Kiến Xuân, để hắn sắp xếp trước đã.
------
Dịch: MBMH Translate