Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1077 - Chương 1077: Xin Bán Con Đi.

Chương 1077: Xin Bán Con Đi. Chương 1077: Xin Bán Con Đi.

"Ồ, có hai đứa bé sao?" Người phụ nữ trung niên nhìn thấy Lương Hồng Binh và em gái thì lộ ra vẻ vui mừng.

"Đúng, đây là con trai và con gái của tôi, một đứa bảy tuổi, một đứa bốn tuổi."

"Vậy ông bán bé trai cho tôi đi, bé trai đáng giá hơn." Người phụ nữ trung niên lập tức vui mừng nói.

Lương Hồng Binh đã tỉnh lại từ lâu nghe vậy lập tức kinh hoảng, còn em gái bên cạnh thì mới vừa tỉnh, còn đang mơ hồ, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì.

"Ba ba, đừng bán chúng con mà." Lương Hồng Binh hoảng sợ hô lên.

"Không bán con." Cha của Lương Hồng Binh nói một câu.

Sau đó quay đầu nói với người phụ nữ trung niên: "Tôi chỉ có một đứa con trai này."

Ý tứ rất rõ ràng, hắn chỉ có một đứa con trai dùng để nối dõi tông đường.

"Anh nghĩ kỹ lại đi, với cô bé này, tôi chỉ có thể cho anh tối đa là tám trăm. Thế nhưng bé trai thì tôi có thể cho anh hai ngàn tệ. Anh suy nghĩ một chút xem anh có thể kiếm được hai ngàn ở đâu đây, chừng đó cũng đủ cho anh vui sướng thật lâu rồi." Người phụ nữ trung niên cực lực khuyên giải.

"Ba ba, không thể bán em gái, không thể bán em gái..." Lương Hồng Binh nghe vậy thì càng thêm kích động.

Hắn trực tiếp vén chăn nhảy xuống từ trên ghế, hơi lạnh mùa thu khiến cho hắn run lập cập.

"Anh trai ~ "

Em gái cũng xoa mắt rồi ngồi dậy.

Lương Hồng Binh vội vàng ngăn nàng lại phía sau, chỉ lo sẽ bị người xấu trước mắt cướp đi.

"Tôi chỉ có một đứa con trai." Cha của Lương Hồng Binh lại nói lần nữa.

Nhưng mà người phụ nữ trung niên, thậm chí là Hà Tứ Hải luôn ẩn thân bên cạnh đều nghe ra một ý khác.

Nếu như nói ý tứ của lần thứ nhất chính là chỉ có một đứa con trai này nối dõi tông đường, như vậy hiện tại ý tứ của những lời này chính là muốn thêm tiền.

Thế nhưng Lương Hồng Binh còn là con nít, làm sao biết được sự phức tạp của người lớn. Hắn vẫn lo lắng rằng ba mình sẽ bán em gái.

"Tôi cho anh hai ngàn năm, anh thấy được không?" Người phụ nữ trung niên lắc lắc đầu, bày ra vẻ mặt bị làm khó dễ.

"Cái này..., vẫn là con gái đi, con trai thật sự không được."

Ý của hắn là không đủ tiền, còn phải thêm.

Nhưng mà Lương Hồng Binh lại càng giật mình hơn, hắn kéo tay cha mình lại, không ngừng cầu xin: "Ba ba bán con đi, bán con đi, đừng bán em gái có được hay không, em gái vẫn còn nhỏ, không biết tự chăm sóc chính mình, van cầu ba..."

"Oa, anh trai..." Em gái cuối cùng cũng có phản ứng, bắt đầu khóc lớn lên.

"Anh nhìn xem, đứa nhỏ này hiểu chuyện như thế, nếu đã như vậy thì anh cứ bán nó cho tôi đi. Yên tâm, tôi nhất định sẽ giúp nó tìm một nhà khá giả, tôi lại cho anh thêm năm trăm, ba ngàn. Con số này đã không ít rồi, đây cũng may là gặp được tôi..."

Cha của Lương Hồng Binh nghe vậy thì bắt đầu do dự.

Đương nhiên không phải do dự bởi vì Lương Hồng Binh cầu xin.

Mà là đang cân nhắc xem cái giá này có thích hợp hay không.

Lương Hồng Binh cái gì cũng không biết vẫn đang khổ sở cầu xin, để ba bán hắn, không nên bán em gái.

"Có bán hay không anh cho câu trả lời chắc chắn đi, không bán thì thôi. Tôi đã nói với anh, đi qua thôn này sẽ không có cái giá nào như vậy nữa đâu. Nếu như anh có muốn bán nữa thì cũng không còn cái giá này nữa đâu."

Cha của Lương Hồng Binh nghe vậy thì cúi đầu liếc mắt nhìn con trai, sau đó ngẩng đầu lên nói: "Ba ngàn năm, ba ngàn năm, tôi sẽ bán."

"Ba ngàn năm? Quá đắt rồi, chẳng lẽ anh không biết, đứa nhỏ càng lớn càng không đáng giá, đây đều đã bảy tuổi rồi."

"Vậy cô nói bao nhiêu?"

Người phụ nữ trung niên do dự một chút rồi nói: "Nhiều nhất là ba ngàn hai."

"Được, ba ngàn hai thì ba ngàn hai, tôi bây giờ chỉ muốn tiền." Cha của Lương Hồng Binh nói.

"Không thành vấn đề." Người phụ nữ trung niên mừng thầm trong lòng, nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ đau lòng.

Sau đó, nàng móc một cái khăn tay cũ ra từ trong lòng, sau khi mở ra thì bên trong chính là xấp tiền trăm tệ.

Cha của Lương Hồng Binh lộ ra vẻ tham lam.

Nhưng mà người phụ nữ trung niên lại không có sợ hãi, còn lộ ra vẻ giễu cợt đối với vẻ mặt của hắn.

Cha của Lương Hồng Binh lập tức tỉnh táo lại, bởi vì người phụ nữ trung niên cũng không phải là người tốt đẹp gì, hơn nữa nàng cũng không phải chỉ có một mình.

Nếu như làm không được còn có thể phải bỏ mạng.

Lương Hồng Binh ngơ ngác mà nhìn cha mình nhận lấy xấp tiền lớn từ trên tay người dì lạ mặt.

Tuy rằng vừa rồi hắn nói để ba ba bán hắn, không nên bán em gái.

Thế nhưng lúc thật sự xảy ra, hắn cảm nhận được một trận ý lạnh lan tràn khắp tay chân, thân thể như nhũn ra, đầu váng mắt hoa.

Buổi sáng mùa thu này vô cùng lạnh giá.

Người phụ nữ trung niên sau khi trả tiền liền kéo Lương Hồng Binh lại, muốn lôi hắn đi.

"Anh trai..."

Em gái khóc lớn, muốn cướp Lương Hồng Binh lại, nhưng mà sao nàng có thể cướp được với người lớn chứ.

"Anh không muốn con gái sao?"

Đúng lúc này, cha của Lương Hồng Binh nói với vẻ mặt chứa đầy sự tham lam: "Con trai đều bán cho cô rồi, giữ nàng lại cũng không có tác dụng gì, tám trăm thì tám trăm, vừa vặn đủ bốn ngàn."

Lương Hồng Binh vốn dĩ đang cảm thấy cả người rét run lập tức giống như điên lên, lập tức tránh khỏi tay của người phụ nữ trung niên, va về phía cha mình.

Đụng cho cha hắn lảo đảo một cái, kém chút ngã chổng vó.

"Ba đã đồng ý với con, ba đã đồng ý với con, bán con không bán em gái, bán con không bán em gái..."

Hắn dùng sức đánh ở trên người cha mình, cuối cùng không nhịn được mà khóc lớn lên.

Cha của Lương Hồng Binh giơ tay lên chuẩn bị tát cho hắn một cái, thế nhưng cuối cùng vẫn là để xuống, chỉ là đẩy hắn ra xa.

Lúc này người phụ nữ trung niên nhân cơ hội kéo hắn lại.

"Ba ba, đừng bán anh trai mà, đừng bán anh trai mà..."

Em gái chạy tới, ôm chân cha mình cầu xin.

Nàng vẫn chưa làm rõ tình hình.

"Có bé trai rồi, tôi tạm thời không muốn bé gái nữa." Đúng lúc này, người phụ nữ trung niên nói.

"Không muốn nữa?" Trong giọng nói của cha Lương Hồng Binh lộ ra vẻ tiếc hận.

Sau đó hắn cúi đầu nói với Lương Hồng Binh đang khóc lóc: "Được rồi, không bán em gái nữa."

"Sau này cũng không cho phép bán?" Lương Hồng Binh dùng ống tay áo lau ở trên mặt một cái rồi nói.

Nước mũi, nước mắt làm cho ống tay áo đã bẩn lại càng thêm bẩn.

"Được, sau này sẽ không bán." Cha của Lương Hồng Binh gật gật đầu rồi nói.

Cũng không biết sau này sẽ thật sự không bán, hay chỉ là vì ứng phó Lương Hồng Binh, thế nhưng rất hiển nhiên, hắn đã tin tưởng lời nói của cha.

"Đi thôi." Người phụ nữ trung niên lôi kéo Lương Hồng Binh muốn rời khỏi.

"Anh trai, anh trai..."

Em gái gào khóc, muốn đuổi tới, thế nhưng lại bị người cha gắt gao kéo lại.

"Hiểu Mai, phải làm bé ngoan nghe lời. Anh... Anh lớn rồi sẽ trở lại tìm em, ô ô ô... Ô ô ô..." Lương Hồng Binh cũng gào khóc.

Hiểu Mai? Tiểu Muội? Hà Tứ Hải vẫn ẩn núp ở trong thế giới mộng cảnh không khỏi đăm chiêu.

"Còn muốn tìm trở về, biết nhà mình ở chỗ nào sao? Cha mình tên là gì sao?" Người phụ nữ trung niên trào phúng nói.

"Nhà tôi ở thôn Mộc Truân, xóm Thiên Hà, cha tôi là Lương Nhị Đản." Lương Hồng Binh rất không phục.

"Lương Nhị Đản? Lương Nhị Đản?" Người phụ nữ trung niên cười ha ha.

Nàng bỗng nhiên đưa tay trực tiếp cho Lương Hồng Binh một cái tát tai.

"Trí nhớ quá tốt cũng không phải là chuyện tốt?" Sắc mặt nàng độc ác mà lại âm u.

"Mày chẳng mấy chốc sẽ..."

Người phụ nữ trung niên nói cái gì đó, nhưng Lương Hồng Binh đã hoàn toàn không nghe rõ nữa rồi, cái tát kia rất mạnh khiến cho đầu óc hắn choáng váng.

Cho dù ở trong giấc mộng, vẫn bị cảm động lây, toàn bộ thế giới bắt đầu sản sinh rạn nứt, có dấu hiệu sắp sụp đổ.

Nhưng mà ở bên ngoài mộng cảnh, có một con rắn lông đang quấn chặt lấy trung tâm của thế giới này, không để cho nó tan vỡ.

Nếu không có nó thì thế giới này đã sớm tan vỡ rồi.

Nhưng mà Hà Tứ Hải đã đạt được mục đích của mình, cũng không cần phải ổn định thế giới mộng cảnh này nữa.

Hắn xoay tròn dù đỏ trong tay một hồi, toàn bộ thế giới mộng cảnh bắt đầu đổ nát.

Lương Hồng Binh lập tức tỉnh lại từ trong mộng, miệng lớn thở hổn hển, vươn mình ngồi dậy.

Hắn cảm thấy chóng mặt, đưa tay sờ lên gò má, tất cả đều là nước mắt.

Tại sao mình lại khóc?

Hắn hoàn toàn không nhớ được những gì đã xảy ra ở trong mộng.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment