Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1076 - Chương 1076: Giấc Mơ Của Lương Hồng Binh.

Chương 1076: Giấc Mơ Của Lương Hồng Binh. Chương 1076: Giấc Mơ Của Lương Hồng Binh.

Hắn có chút ảo não mà vò nó thành một cục, trực tiếp ném xuống đất.

Sau đó hắn cúi đầu nhìn hai đứa nhỏ một chút, trên mặt lộ ra vẻ thiếu kiên nhẫn.

Nhưng cuối cùng chỉ nói: "Chờ."

Hắn sải bước đến bên cạnh sạp cơm sáng.

Thực ra sạp cơm sáng đã ngừng bán rồi, chỉ là trên bàn dài phía trước còn đặt một ít đồ ăn còn thừa hồi sáng sớm.

Loại bánh nướng kia được làm bằng bột mì, từ phía xa cũng ngửi được mùi thơm.

Lúc này, một người đàn ông vóc người cao lớn đi ra từ trong cửa hàng.

Dù Lương Hồng Binh có ngước cổ, cũng không thấy rõ mặt của đối phương.

Đương nhiên, người đàn ông này đúng là không có mặt, từ cằm lên trên hoàn toàn mơ hồ.

Đây căn bản không phải độ cao bình thường của con người.

Chỉ có thể nói đây là hình tượng của đối phương ở trong lòng Lương Hồng Binh.

Cha của Lương Hồng Binh không biết đã nói cái gì với đối phương.

Nhưng nhìn hai tay hắn tạo thành chữ thập, lại quay đầu chỉ về hai đứa bé, liền biết hắn đang cầu xin đối phương.

Cuối cùng đối phương lấy một miếng bánh từ trên chỗ bán hàng rồi đưa cho cha của Lương Hồng Binh.

Cha của Lương Hồng Binh vui vẻ nhận lấy, lộ ra miệng lớn đầy răng vàng.

Sau đó đưa tay cầm bánh trên tay xé thành hai nửa, một nửa nhét vào trong miệng mình, một nửa đưa cho Lương Hồng Binh.

Lương Hồng Binh đưa tay nhận lấy rồi đưa cho em gái ở phía sau.

"Cảm ơn anh trai." Cô bé vui vẻ nói.

"Ăn nhanh một chút đi." Lương Hồng Binh nuốt nước bọt một cái rồi nói.

Trên thực tế hắn cũng đói bụng.

Thế nhưng một miếng bánh cũng không lớn, hắn mà ăn thì em gái sẽ không còn gì để ăn nữa.

Hắn ngẩng đầu lên, nhìn về phía cha mình, nhưng mà cha của Lương Hồng Binh đã ăn hết một nửa kia rồi.

"Ai ~" Lương Hồng Binh thở dài thật sâu.

"Đi thôi."

Cha của Lương Hồng Binh tùy tiện lau đôi tay bóng nhẫy ở trên quần áo hai lần, nhấc túi vải lên rồi giục bọn họ lên đường.

"Chờ một chút." Đúng lúc này, ông chủ sạp cơm sáng gọi bọn hắn lại.

Sau đó liền thấy đối phương cầm một cái túi, xếp tất cả số bánh còn lại trên chỗ bán hàng vào, sau đó khom lưng đưa cho Lương Hồng Binh.

Lúc này gương mặt của hắn cuối cùng đã trở nên rõ ràng, là một người đàn ông trung niên hàm hậu, ở giữa mi tâm gần mắt trái của hắn còn có một cái nốt ruồi màu đen.

Hắn đưa cái túi trong tay cho Lương Hồng Binh rồi sờ sờ đầu của hắn: "Ăn đi, chăm sóc cho em gái thật tốt."

"Cảm ơn." Lương Hồng Binh mừng rỡ đáp lại.

Sau đó hắn cúi đầu mở túi ra, cầm một miếng bánh đưa cho em gái đã ăn xong nửa tấm bánh kia, lại cầm một miếng đưa cho cha mình.

Sau đó chính mình mới cầm một miếng và bắt đầu gặm.

Hắn nắm chặt số bánh còn lại trong tay, sau đó dắt em gái đi theo phía sau cha mình hướng về phía trước.

Lúc này, bầu trời chậm rãi tối lại.

Không bao lâu sau đã tới buổi tối.

Cha của Lương Hồng Binh dẫn bọn họ tới một công viên, để bọn họ ngồi xuống nghỉ ngơi ở trên ghế dài.

"Các con ở đây chờ ba, ba đi tìm chút đồ ăn." Hắn nói.

Lương Hồng Binh không nói chuyện, chỉ là yên lặng mà nhìn hắn.

Về phần em gái thì nắm chặt tay Lương Hồng Binh, một mặt rụt rè, càng không nói chuyện.

Nhìn hai đứa bé ngồi ở trên ghế dài, cha của Lương Hồng Binh do dự một chút rồi thả chiếc túi vải trên vai xuống.

Hắn mở túi ra, cầm một cái chăn ra từ bên trong, che lên cho bọn họ rồi nói: "Coi chừng bị lạnh, ba sẽ trở lại nhanh thôi."

Lương Hồng Binh và em gái ôm cái chăn cũ nát rồi gật gật đầu.

Cha của Lương Hồng Binh lại khoác chiếc túi vải lên trên vai rồi rời đi.

Hà Tứ Hải cũng không biết hiện tại là tháng mấy, nhưng mà nhìn từ cách ăn mặc của bọn họ thì hẳn là đã cuối mùa thu rồi.

Buổi tối cuối mùa thu vô cùng lạnh giá, hai đứa nhóc ôm nhau run lẩy bẩy, cũng may còn có một cái chăn.

Lúc này công viên đã không có người, nhưng mà vẫn có thể nhìn thấy đèn đuốc sáng choang cách đó không xa.

"Anh trai..."

"Làm sao thế?"

"Em sợ."

"Em gái không sợ, anh trai ở đây, anh bảo vệ em."

"Ừm..."

Cô bé nhẹ nhàng đáp lại một tiếng.

Trong lúc nhất thời bầu không khí trở nên trầm mặc.

Lúc này Lương Hồng Binh móc một cái túi ra từ trong ngực, hóa ra là số bánh còn lại của buổi trưa. Hắn bỏ nó vào trong ngực, lúc này lấy ra, còn toả ra hơi ấm lờ mờ.

"Oa, còn có bánh nha." Hai mắt cô bé tỏa sáng, vui vẻ nói.

"Ăn nhanh một chút đi, còn nóng nha." Lương Hồng Binh vui vẻ nói.

Sau đó đưa miếng bánh cuối cùng này cho nàng.

Cô bé ôm bánh vui vẻ bắt đầu gặm.

Sau đó nàng đột nhiên nói: "Anh, ba ba có phải là không cần chúng ta nữa rồi hay không?"

"Sẽ không, ba ba chẳng mấy chốc sẽ trở về thôi." Lương Hồng Binh nói với vẻ vô cùng chắc chắn.

Cha của Lương Hồng Binh không nuốt lời, hắn trở về rồi, sau khi trời sáng mới trở về.

Nhưng mà không phải trở về một mình, còn mang theo một người phụ nữ trung niên mang khăn đội đầu màu nâu.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment