Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1075 - Chương 1075: Điện Thoại. (2)

Chương 1075: Điện Thoại. (2) Chương 1075: Điện Thoại. (2)

Buổi tối, Lâm Kiến Xuân trở về, Hà Tứ Hải nói với hắn chuyện của Lý Đại Lộ.

Lâm Kiến Xuân đương nhiên là một lời đáp ứng luôn, đối với hắn mà nói đây chỉ là một chuyện nhỏ.

Nhưng mà qua thời gian dài như vậy rồi mà Hà Tứ Hải lại còn có thể nhớ tới người từng giúp đỡ mình trước đây, chuyện này khiến cho hắn vô cùng cao hứng.

Ba đứa nhóc chơi đến quên cả trời đất, cũng không thèm trở về nhà ăn cơm tối.

Huyên Huyên và Uyển Uyển trực tiếp ăn cơm ở nhà Hà Tứ Hải.

Trước đây Tôn Nhạc Dao và Chu Ngọc Quyên còn sẽ tới hỏi một chút.

Hiện tại bọn họ hỏi cũng không thèm hỏi nữa, trực tiếp để cho các nàng ăn no, chơi mệt một chút rồi về nhà ngủ.

Nhưng mà buổi tối hôm nay, Huyên Huyên có chút việc cần làm.

Hà Tứ Hải đầu tiên là bảo nàng tìm Lương Hồng Binh tới.

Sau đó để hắn chờ ở bên trong Phượng Hoàng Tập.

Như vậy, bên trong Phượng Hoàng hiện đang có ba quỷ.

Hà Tứ Hải muốn bọn họ chờ ở trong Phượng Hoàng Tập.

Là bởi vì đêm nay Hà Tứ Hải chuẩn bị thông qua biện pháp nhập mơ giúp bọn họ tìm tới người muốn tìm.

Trong ba người bọn họ, Tưởng Phương Phương muốn gặp bạn trai của mình, bởi vì có tin tức cụ thể nên chỉ cần nhờ Đinh Mẫn điều tra một chút là được.

Nhưng mà Chu Nguyệt Anh và Lương Hồng Binh thì khá là phiền toái.

Chu Nguyệt Anh ngay cả con gái mình tên gì, bao nhiêu tuổi cũng không biết, căn bản không thể nào điều tra được.

Về phần Lương Hồng Binh, chỉ biết được hai cái tên, một người tên là Lương Nhị Đản, một người tên là Lương Tiểu Muội, nghe tới liền biết không phải là tên thật.

Hơn nữa khi còn sống hắn đã từng đến đồn công an nhưng mà không tìm được.

Cho nên Hà Tứ Hải muốn thông qua giấc mơ của bọn họ để đi tìm chút manh mối.

Ký ức của con người rất kỳ diệu, rất nhiều thứ tự cho là quên rồi nhưng trên thực tế đều đang giấu ở nơi sâu xa trong ký ức.

Mà lúc con người ở trong mơ, những ký ức này có thể sẽ hiện lên.

Chỉ cần hơi dẫn dắt một chút liền có thể hiểu rõ chuyện muốn biết, thông thường bác sĩ tâm lý dùng thôi miên chính là thông qua nguyên lý này.

Mà Hà Tứ Hải có thể trực tiếp tiến vào trong giấc mộng, cảm nhận trực quan, như vậy sẽ càng thêm rõ ràng hơn.

Xe cộ lui tới, người đi trên đường, đập vào mắt người đi đường chính phong cách mười mấy năm trước.

Quần áo không theo trào lưu vô cùng bắt mắt ở trong đám người.

Đương nhiên, ngoài ra, còn có một ít người ăn mặc theo phong cách mấy năm gần đây.

Chuyện này chủ yếu là bởi vì ký ức của Lương Hồng Binh xuất hiện lẫn lộn, nhưng ảnh hưởng này cũng không lớn.

Nhìn tới đây, mọi người hẳn là cũng biết, lúc này Hà Tứ Hải đang ở trong giấc mơ của Lương Hồng Binh.

"Ba, chúng ta đi đâu vậy?" Đúng lúc này, giọng nói của một bé trai vang lên.

Hà Tứ Hải nhìn lại theo tiếng nói, liền thấy một bé trai bảy, tám tuổi bẩn thỉu, thỉnh thoảng còn hít nước mũi đang chảy xuống một cái.

Hà Tứ Hải liếc mắt một cái liền nhận ra hắn, chính là Lương Hồng Binh lúc nhỏ, ngoại trừ sau khi lớn lên mặt hơi mở ra thì dáng vẻ cũng không có bao nhiêu thay đổi.

Lúc này trên tay của hắn còn nắm một đứa bé, nói là kéo có vẻ càng thích hợp hơn.

Đại khái bốn, năm tuổi, cũng rất bẩn thỉu, tóc giống như tổ gà, cũng không biết đã bao lâu rồi không tắm rửa.

Bởi vì cẳng chân ngắn, theo không kịp tốc độ của anh trai nên bị lôi cho một đường lảo đảo.

Mà Lương Hồng Binh đi nhanh như vậy, là bởi vì muốn đi cùng người đàn ông phía trước.

Đây là một người đàn ông thân niên với thân hình gầy gò, mặt đầy chán chường.

Lương Hồng Binh sau khi trưởng thành có chút tương tự với hắn.

Nhưng mà hắn gầy hơn nhiều, gầy đến mức xương gò má, miệng và con mắt đều nhô ra ở bên ngoài, dùng xấu xí rất thích hợp để hình dung hắn.

Đại khái bởi vì hút thuốc nhiều năm cho nên răng trong miệng đều đã vàng hết rồi.

Hắn cõng một cái túi vải thật lớn, ăn mặc như một nông dân công.

Lúc này người đàn ông kia nghe câu hỏi của Lương Hồng Binh thì dừng bước lại, quay đầu lại liếc mắt nhìn rồi nói: "Làm việc trước đã?"

"Nhưng mà... Nơi đó có hàng cho ba làm sao?"

Người đàn ông im lặng không nói, không hề trả lời vấn đề này của Lương Hồng Binh mà là quay đầu tiếp tục đi về phía trước.

Lương Hồng Binh vội vàng kéo em gái đuổi theo.

Đại khái là bởi vì ở trong mơ, tất cả người đi đường đều giống như con rối giật dây, vẻ mặt dại ra, thậm chí có gương mặt còn là mơ hồ.

Hà Tứ Hải giơ ô, yên lặng mà đi theo sau lưng, muốn nhìn một chút câu chuyện phía sau một chút.

Giấc mơ của Lương Hồng Binh đã được Hà Tứ Hải dẫn dắt, cho nên những gì xảy ra ở trong giấc mơ đều là những gì khó quên nhất trong cuộc đời của hắn.

Ngay lúc bọn họ đi ngang qua một sạp bán cơm sáng, đại khái là ngửi thấy mùi thơm truyền ra từ trong cửa hàng.

Cô bé được Lương Hồng Binh lôi kéo bỗng nhiên mở miệng nói: "Anh, em đói."

Nàng gặm đầu ngón tay, tuy rằng người bẩn thỉu, thế nhưng đôi mắt lại sạch sẽ mà trong suốt.

Lúc này nàng đang nhìn Lương Hồng Binh với vẻ nhút nhát.

Người đàn ông phía trước đại khái là nghe thấy động tĩnh, quay đầu lại lớn tiếng thúc giục: "Đi nhanh một chút, phiền nhiễu cái gì đó?"

Lương Hồng Binh dùng ống tay áo đã sáng lấp lánh lau nước mũi một hồi rồi nói: "Ba ba, em gái đói bụng."

Người đàn ông nghe vậy sửng sốt một chút, sau đó đưa tay sờ sờ ở trong túi quần áo rộng lớn của mình, cuối cùng lấy ra một hộp thuốc lá khô quắt.

Hắn có chút ảo não mà vò nó thành một cục, trực tiếp ném xuống đất.

Sau đó hắn cúi đầu nhìn hai đứa nhỏ một chút, trên mặt lộ ra vẻ thiếu kiên nhẫn.

Nhưng cuối cùng chỉ nói: "Chờ."

Hắn sải bước đến bên cạnh sạp cơm sáng.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment