Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1074 - Chương 1074: Điện Thoại.

Chương 1074: Điện Thoại. Chương 1074: Điện Thoại.

"A lô, là ai vậy?"

Điện thoại vừa mới bắt máy, giọng nói lớn quen thuộc của dì Diêu đã truyền tới từ đầu bên kia điện thoại.

"Là cháu, Hà Tứ Hải."

"Ai yo, là Tứ Hải à, sao lại gọi điện thoại cho dì rồi." Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng cười sang sảng của dì Diêu.

"Cháu ngày hôm nay không phải có đến thăm sư phụ sao, hắn nói con dâu dì sắp sinh, sau năm mới liền không tới công trường làm việc, dì hiện tại như thế nào rồi, vẫn tốt chứ?"

"Dì có thể có cái gì mà không tốt, hiện tại ngoại trừ giặt quần áo nấu cơm cũng không chuyện gì, rất nhàn."

"Có đúng không, cháu cũng không biết nhà dì ở nơi nào, nếu không qua qua thăm dì một chút rồi."

"Thăm cái gì nha, nhưng mà Tứ Hải thật là có tâm. Chờ sau khi con dâu dì sinh thì dì sẽ lại đến công trường, ở nhà cả người đều không dễ chịu." Dì Diêu nói.

"Đến đó sẽ khổ cực nha, dì vẫn nên ở nhà hưởng phúc thì hơn."

"Hưởng phúc cái gì chứ, mệnh đã định một đời mệt nhọc rồi." Dì Diêu phát ra tiếng cười sang sảng.

Cũng không có bởi vì mình cả đời mệt nhọc mà oán trời trách đất.

"Vậy lúc dì đến Hợp Châu thì nhất định phải nói với cháu một tiếng."

"Biết rồi, biết rồi, Đào Tử đâu? Nàng vẫn tốt chứ, dì có chút nhớ nàng rồi."

"Rất khỏe mạnh, mừng vì dì còn nhớ nàng, Đào Tử, Đào Tử..."

"Bà Diêu."

Hà Tứ Hải mở loa ngoài, Đào Tử đã sắp dán mặt lên trên điện thoại di động rồi.

"Đào Tử, có nhớ bà Diêu hay không?"

"Ừm... không có." Đào Tử suy nghĩ một chút rồi nói.

Thực sự là đứa nhỏ thành thực.

"Ha ha, không nhớ là được rồi, nhưng mà bà Diêu đúng là rất nhớ Đào Tử nhà chúng ta nha." Diêu Thúy Hương ở đầu bên kia điện thoại cười ha ha.

"Bà Diêu, bà ở đâu thế, chờ chủ nhật, cháu bảo ba ba mang cháu đi tìm bà chơi có được hay không?" Đào Tử nói.

"Bà về nhà rồi, quá xa, cháu đến không được, chờ đến khi bà về Hợp Châu thì sẽ đi thăm cháu."

"Tại sao bà lại về nhà vậy?" Đào Tử mở ra hình thức tò mò.

"Bởi vì con dâu của bà sắp sinh em bé nha, bà phải ở nhà chăm sóc nàng."

"Sinh em bé? Bé trai hay là bé gái vậy?" Đào Tử hưng phấn hỏi.

"Vẫn chưa sinh, sắp sinh thôi, bà cũng không biết, chờ sau khi sinh thì bà sẽ gọi điện thoại nói cho cháu có được hay không?"

"Được nha." Đào Tử nghiêm túc đáp lại một tiếng.

Đầu bên kia điện thoại lại vang lên tiếng cười của Diêu Thúy Hương.

"Vậy thì sinh em trai nhỏ đi." Đào Tử nói.

"Vì sao lại muốn sinh em trai?" Diêu Thúy Hương nghe vậy thì hơi kinh ngạc hỏi.

"Bởi vì bà Diêu nói muốn một bé trai nha."

"Ồ? Bà có nói sao?" Diêu Thúy Hương có chút giật mình hỏi.

"Bà đã từng nói mà, bà nói cháu giống như bảo bảo nhà bà, đều là những bé gái dễ thương, nếu như mà sinh thêm một bé trai nữa thì tốt rồi."

"Ha ha... Cháu còn nhớ sao, vậy được, vậy chúng ta sinh một bé trai." Diêu Thúy Hương vui vẻ nói.

Nàng cũng nhớ ra rồi, trước đây hình như đã từng nói với Đào Tử.

Nói nàng giống với cháu gái của mình, đều vô cùng dễ thương.

Sau đó mong con trai của mình có thể sinh thêm một bé trai nữa thì tốt…

Lúc đó bởi vì nàng một mình nấu cơm ở công trường, cũng không có ai để nói chuyện cho nên mới nói chuyện phiếm với Đào Tử, cái gì đều nói để cho cảm thấy đỡ nhàm chán mà thôi.

Nào có biết Đào Tử không chỉ nghe vào mà còn nhớ đến hiện tại.

Diêu Quế Hương nói chuyện với Đào Tử một lát liền cúp điện thoại.

"Bà Diêu muốn ở nhà chăm sóc em bé sao?" Đào Tử đưa điện thoại di động cho Hà Tứ Hải rồi tò mò hỏi.

"Ba đoán là vậy." Hà Tứ Hải vừa nhận điện thoại di động vừa nói.

Diêu Quế Hương nói chờ sau khi con dâu sinh con xong thì nàng sẽ quay lại công trường tiếp tục làm việc, chuyện này không quá hiện thực.

Bây giờ chưa sinh đã cần người chăm sóc rồi, chờ sau khi sinh xong thì chuyện sẽ càng nhiều, làm sao có khả năng đi làm được.

"Ai ~, vậy con có phải là không được gặp nàng nữa hay không?" Đào Tử thở dài, giống như một người lớn.

"Sẽ không, ba nghĩ sau này nhất định sẽ có cơ hội, đi chơi đi, nhưng mà, các con đang làm gì thế?"

Hà Tứ Hải nhìn về một bên khác trong phòng khách, liền thấy Huyên Huyên và Uyển Uyển đang lật hết tất cả đồ chơi trong rương đồ chơi của Đào Tử ra.

"Chúng con muốn tìm công cụ để đi tới bãi cát chơi." Đào Tử chống nạnh.

Sau khi Hà Tứ Hải đồng ý dẫn các nàng đi bãi cát bờ biển, các nàng cũng không lập tức muốn đi bãi cát bờ biển, mà là thương lượng một phen, quyết định chờ ngày nghỉ lại đi. Các nàng thông minh lắm đó nha.

Sau khi tan học các nàng chơi một hồi, trời tối các nàng chắc chắn sẽ phải về nhà, ngày nghỉ có thể chơi một ngày, tính thế nào cũng là ngày nghỉ có lời.

"Không phải mang theo cái xẻng là được rồi sao? Mang theo mấy cái khác làm gì?" Hà Tứ Hải nói.

Hắn thấy Huyên Huyên cầm một con rối nhét vào trong túi, đi bãi cát còn cần mang theo búp bê sao?

"Ba không hiểu rồi."

Đào Tử khoát tay áo một cái, bày ra bộ dạng đúng là không thể nói rõ với ba được.

Hà Tứ Hải đang chuẩn bị đánh mông nhỏ của nàng, ngoài cửa truyền đến tiếng động, hóa ra là mấy người bà nội và Tôn Nhạc Dao đã trở về rồi, Đào Tử nhận cơ hội chạy mấy.

"Các cháu đều ở nhà sao." Nhìn thấy Hà Tứ Hải, bà nội vui vẻ nói.

Trên tay nàng còn mang theo cái túi.

"Hai người ngày hôm nay đã đi những đâu vậy?" Hà Tứ Hải thuận miệng hỏi.

“Đi dạo công viên gần đây một chút, mua cho bà nội mấy bộ quần áo." Tôn Nhạc Dao tiếp lời.

"Bà đã nói không cần, nhưng dì Tôn của cháu cứ nhất định phải mua, hơn nữa bà cảm thấy quá đắt, không biết người ta có cảm thấy buồn cười khi thấy lão thái bà như bà mặc vào hay không nữa?" Bà nội ngoài miệng nói như vậy nhưng trên mặt lại tràn đầy nụ cười.

"Có đúng không? Cho cháu nhìn một chút."

Hà Tứ Hải mở túi ra, lấy quần áo ra.

Hóa ra là một cái áo khoác màu lam, nhưng mà ở phía bên trái được thêu hoa văn màu đỏ truyền thống, nhìn qua rất là tinh mỹ.

"Rất đẹp nha, bà nội mặc vào nhất định sẽ rất đẹp." Hà Tứ Hải nói.

"Đều đã là lão thái bà rồi, còn đẹp đẽ cái gì nữa? Có thể mặc vào là được rồi." Bà nội cười nói.

"Không thể nói như thế, ăn mặc đẹp đẽ, người đều sẽ có tinh thần hơn một chút."

"Dì Tôn, bao nhiêu tiền, cháu trả cho dì."

"Nói cái gì đó?" Tôn Nhạc Dao nghe vậy thì lập tức không vui.

Được rồi, nói như vậy đúng là quá khách sáo rồi.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment