Nói xong lại xoay người đi vào nhà bếp.
Nói là nhà bếp, thực ra chính là một cái lều thô sơ khác ở phía sau nhà.
Ai lại nghĩ đến người ở trong căn lều rách nát này lại có giá trị bản thân chục triệu đây.
Thật đúng là không thể nhìn người qua tướng mạo.
"Hi hi... Ông chủ, anh xem em tìm được cái gì này?"
Hà Tứ Hải đang nói chuyện với Đặng Đại Trung, liền thấy Uyển Uyển hưng phấn chạy tới.
"Là thứ gì tốt sao?" Hà Tứ Hải còn chưa nói gì, Đặng Đại Trung đã tiếp lời rồi.
"Anh nhìn xem, là bảo thạch nha."
Uyển Uyển hưng phấn giơ một cái túi trong suốt trong tay lên, bên trong chứa đầy các loại đá đủ mọi màu sắc, rất là đẹp đẽ.
Uyển Uyển không phải Đào Tử, những bảo thạch này đương nhiên không phải thật, tất cả đều là nhựa, thường được mua về đặt trong bể cá để trang trí.
Nhưng mà cho dù là giả, Uyển Uyển cũng rất là vui vẻ.
Đây sẽ trở thành bí mật của nàng.
"Đúng là rất đẹp." Hà Tứ Hải khen một câu.
Những viên đá này rõ ràng là đã được tuyển chọn tỉ mỉ, không chỉ từng cái lộng lẫy, hơn nữa tạo hình còn khác nhau, óng ánh long lanh, đều rất hoàn mỹ.
Đây chắc hẳn là bảo vật được đứa nhỏ nào đó cất giấu rất kỹ trước khi bị đem đến trạm phế phẩm.
Lúc này Trương Hải Đào bưng hai đĩa thức ăn đi ra, nói đùa: "Tứ Hải, cháu ngày hôm nay còn muốn nhập hàng từ chỗ của chú hay không?"
"Được nha." Hà Tứ Hải đáp một tiếng.
Trương Hải Đào bị làm cho không biết nói gì nữa rồi.
"Cháu là nói thật?" Hắn ngạc nhiên hỏi.
"Đương nhiên rồi." Hà Tứ Hải cười nói.
"Không phải, cháu hiện tại... Ừm, còn thiếu tiền sao? Nếu như thiếu tiền, nhiều chú không có, thế nhưng..."
"Ngừng, ngừng, cháu không thiếu tiền." Hà Tứ Hải vội vàng nói.
"Vậy cháu còn nhập hàng làm gì? Chú chỉ là đùa một chút."
"Trước đây là vì tiền, thế nhưng hiện tại chủ yếu là vì hứng thú." Hà Tứ Hải nói.
"Hứng thú này của cháy đúng là đủ kỳ quái." Trương Hải Đào nhỏ giọng thầm thì.
"Nhưng mà nếu như cháu thật sự cần tiền thì cứ nói với chú, nhiều không có, 1.8 triệu còn không thành vấn đề." Trương Hải Đào rất phóng khoáng.
"Biết rồi, chú Trương." Hà Tứ Hải nói.
Trương Hải Đào biết Hà Tứ Hải hẳn là sẽ không thiếu tiền.
Bởi vì chỉ cần hắn muốn hẳn là sẽ có lượng lớn người đồng ý dâng hiến.
Cơm nước buổi trưa đúng là rất phong phú, hơn nữa chất lượng lại đầy đủ, nhưng mà Hà Tứ Hải không uống rượu, bởi vì buổi chiều hắn còn phải lái xe.
Đã đồng ý dẫn Uyển Uyển đi vườn thú, liền không thể nuốt lời.
Cho nên sau khi ăn cơm trưa ở chỗ của Trương Hải Đào, Hà Tứ Hải cũng không ở lại lâu mà mang theo Uyển Uyển rời đi.
Vườn thú núi Đại Hùng Hợp Châu thực ra cũng không phải rất lớn, Hà Tứ Hải mang theo Uyển Uyển đi dạo hai giờ đã đi dạo xong.
Uyển Uyển không chỉ nhìn thấy sư tử lớn, còn nhìn thấy hổ lớn, sói xám lớn...
Hà Tứ Hải còn mua cho nàng búp bê sư tử và lão hổ.
Nhóc con có vẻ vô cùng hưng phấn, trên đường trở về cứ không ngừng líu ra líu ríu.
Đây chính là chuyện hiếm thấy, bình thường nàng đều chỉ cười hi hi ha ha.
Nàng nói với Hà Tứ Hải, ba thích hôn mặt của nàng, nhưng mà râu của hắn thật là đáng ghét, nàng không quá yêu thích.
Nàng nói với Hà Tứ Hải, thịt viên mẹ làm ngon hơn thịt viên mẹ Huyên Huyên làm nhiều, còn bảo Hà Tứ Hải không được nói cho Huyên Huyên, nếu không Huyên Huyên sẽ buồn.
Nàng nói với Hà Tứ Hải, em trai có chút không nghe lời. Mặc dù nàng là chị gái, nhưng mà xem ra hình như đánh không lại hắn.
...
Chờ sau khi nhìn thấy Đào Tử và Huyên Huyên tan học, nàng lập tức hưng phấn mà chia sẻ niềm vui ngày hôm nay cùng với các nàng.
Khá lắm, lần này chuyện xấu rồi.
Đào Tử trực tiếp che mắt, bộ dạng như sét đánh giữa trời quang, trách cứ Hà Tứ Hải vì sao lại không mang theo nàng. Nàng thật đau lòng, thật là khổ sở, đau lòng đến mức bụng nhỏ kêu ục ục.
Đây là đói bụng mà? Hơn nữa các nàng còn phải đi nhà trẻ.
Thế nhưng rất hiển nhiên, lúc này Đào Tử cũng không muốn nói đạo lý với hắn.
Mà Huyên Huyên ở bên cạnh còn không ngừng đổ thêm dầu vào lửa.
"Anh có phải là không yêu em Đào Tử nữa rồi hay không? Còn có em."
“Anh có phải là quên em Đào Tử rồi hay không? Còn có em."
"Anh có phải là kẻ xấu bắt nạt cô gái? Bắt nạt Đào Tử? Còn có em."
...
Mấy lời này đều là cái gì thế? Hà Tứ Hải cũng không biết nên nói gì nữa rồi.
Nhưng mà Uyển Uyển lại không cảm thấy mình nói sai gì cả, còn ở bên cạnh cười hi hi ha ha xem hai người biểu diễn.
Cuối cùng chỉ có thể bảo đảm sẽ dẫn các nàng đi chơi một lần, hai đứa nhóc mới lập tức yên tĩnh lại.
Đào Tử trực tiếp hôn một cái ở trên mặt Hà Tứ Hải, biểu thị vĩnh viễn là tiểu bảo bối của hắn.
Huyên Huyên biểu thị hắn là quả trứng tốt đẹp nhất trên thế giới này.
"Nhưng mà, các em cũng muốn đi vườn thú chơi sao?" Hà Tứ Hải hỏi.
Đào Tử và Huyên Huyên nghe vậy liếc mắt nhìn nhau, sau đó lập tức trăm miệng một lời nói: "Đi bãi cát bờ biển."
------
Dịch: MBMH Translate