Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1072 - Chương 1072: Uyển Uyển Vui Vẻ.

Chương 1072: Uyển Uyển Vui Vẻ. Chương 1072: Uyển Uyển Vui Vẻ.

Vừa nãy lúc Hà Tứ Hải ở đây, bọn họ thấy khí chất của Hà Tứ Hải nên không dám tùy tiện đùa giỡn.

Sau khi đám người rời đi thì mọi người lập tức trêu đùa hắn.

"Thân thích gì, đó là đồ đệ của tôi Tứ Hải." Lý Đại Lộ nói.

"Tứ Hải, Hà Tứ Hải?" Có công nhân nghe vậy lập tức kinh hô.

Mặt khác, có một số công nhân tò mò hỏi Hà Tứ Hải là ai, những người này đều người mới tới năm nay.

Công trường chính là như vậy, đặc biệt là sau năm mới, người lui tới càng nhiều.

Những công nhân quen biết Hà Tứ Hải trước đây cũng đã rời đi không ít.

"Tứ Hải hắn phát tài rồi? Lái Benz, khí thế kia, có tiền quả nhiên khác nhau." Có chút công nhân nói với vẻ hâm mộ.

"Sớm biết thế vừa nãy tôi đã chào hỏi với hắn rồi, trước đây chúng tôi còn từng ăn cơm với nhau nữa."

"Sau đó thì sao? Hắn phát tài, cùng anh có quan hệ cái rắm."

" y..., cũng đúng, nhưng mà hắn phát tài rồi, còn nhớ về thăm Đại Lộ, liền biết là người có tình nghĩa."

"Đương nhiên, trước đây tôi đã nhìn ra rồi."

"Chó má..."

...

Lý Đại Lộ nghe mọi người nghị luận, nhìn một đống quà ở trước mắt, trong lòng giống như là được ăn mật.

Lúc trước nhìn Hà Tứ Hải tuổi còn nhỏ, người lại thành thật, nhớ tới con trai trong nhà mình nên không khỏi nhiều hơn mấy phần thương tiếc.

Cũng không ngờ rằng làm việc thiện nhất thời lại được báo lại như vậy.

Cái này gọi là gì?

Lúc ngươi đối với thế giới này tràn ngập thiện ý, cũng là lúc được thế giới này đối xử ôn nhu?

Hẳn là nói như vậy đi? Hắn cũng không hiểu lắm.

Mặc dù hắn là người nhà quê, không có văn hóa gì.

Thế nhưng cũng biết, làm người phải có lương tâm.

Người không có lương tâm, vậy còn gọi là người sao?

Lý Đại Lộ xách đồ qua một bên, bắt đầu tiếp tục làm việc.

Nhưng mà không biết Tứ Hải sẽ giới thiệu công việc gì cho hắn đây?

Tiểu tử thối này, thần thần bí bí.

Khóe miệng hắn ngậm lấy nụ cười.

Hà Tứ Hải mang theo Uyển Uyển đi ra từ công trường, đi thẳng đến trạm phế phẩm của Trương Hải Đào.

Trước đó hắn đã gọi điện thoại tới rồi, Đặng Đại Trung cũng ở chỗ của Trương Hải Đào cho nên vừa vặn, hắn đỡ phải đi nhiều một chuyến.

Trạm phế phẩm vẫn không thay đổi một chút nào, vẫn là như cũ.

Lúc Hà Tứ Hải lái xe đến, đúng dịp thấy mấy chiếc vận tải lớn đang rời khỏi trạm phế phẩm.

Vợ của Trương Hải Đào - Ngô Hương Liên đang đóng cửa sắt.

Lúc mới bắt đầu còn đang nghi ngờ là xe của ai.

Khi thấy Hà Tứ Hải ngó đầu ra từ trong xe, nàng lập tức nhiệt tình đón hắn vào.

"Nghe nói các cháu muốn tới, chú Trương đã tự mình xuống bếp, nói muốn nấu ăn cho các cháu."

Nàng nói xong thì liếc mắt nhìn về phía ghế sau, lại chỉ nhìn thấy Uyển Uyển đang trợn mắt lên nhìn nàng.

Thấy nàng nhìn chính mình thì lập tức nở nụ cười hi hi ha ha.

Lần trước mọi người đến biệt thự nhà nàng đã từng thấy Uyển Uyển.

Thế là nàng lập tức bắt chuyện với Uyển Uyển một tiếng rồi hỏi: "Đào Tử và Huyên Huyên đâu? Không tới cùng cháu sao?"

"Các nàng phải đi nhà trẻ." Hà Tứ Hải nói.

"Hi hi... Cháu không đi nhà trẻ." Uyển Uyển ở phía sau nhỏ giọng nói.

Hà Tứ Hải liếc mắt nhìn kính chiếu một cái, nàng lập tức che miệng nhỏ cười trộm.

Hà Tứ Hải dưới sự dẫn dắt của Ngô Hương Liên, tìm một vị trí rồi dừng xe lại.

Đặng Đại Trung đã đứng ở cửa lều nhìn xung quanh rồi, lập tức tiến lên đón.

"Tứ Hải, ngày hôm nay sao lại rảnh rỗi tới đây rồi." Hắn vui vẻ nói.

Kể từ sau khi biết mình có cháu trai, Đặng Đại Trung giống như trẻ lại rất nhiều, trên mặt mỗi ngày đều là nụ cười.

Không giống như trong quá khứ, luôn mang đến cho người ta cảm giác lông mày trói chặt.

"Ngày hôm nay vừa lúc rảnh rỗi, cho nên đến thăm các người." Hà Tứ Hải nói.

"Mọi người thì có gì đáng xem." Đặng Đại Trung ngoài miệng nói như vậy, thế nhưng nụ cười trên mặt lại như là một đóa hoa.

Uyển Uyển xuống xe cùng Hà Tứ Hải đang tò mò đánh giá bốn phía.

Nàng là lần đầu tiên tới trong này, đối với cái gì cũng tò mò.

"Đào Tử và Huyên Huyên đâu?" Đặng Đại Trung hỏi.

Hà Tứ Hải nói lời vừa mới nói với Ngô Hương Liên nói lại một lần.

"Vậy thì thật là đáng tiếc, ông nhớ các nàng rồi, chờ lúc nào rảnh rỗi, dẫn các nàng... Ừm, hay là qua chỗ Hải Đào chơi đi, chỗ kia của ông quá nhỏ, đến lúc đó ông cũng đi qua." Đặng Đại Trung cười nói.

"Ông cũng có thể đến chỗ của cháu chơi, trước khi đi gọi điện thoại cho cháu là được."

“Ông cũng muốn đi lắm, nhưng mà ông và mấy người Hải Đào sợ làm lỡ chuyện của cháu." Đặng Đại Trung nói nghiêm túc.

"Sẽ không, lại không phải người ngoài, nếu cháu có việc thì đã nói thẳng không để các người qua chơi rồi."

"Đúng, không phải người ngoài, không phải người ngoài."

Câu nói này của Hà Tứ Hải khiến cho Đặng Đại Trung có vẻ vô cùng hài lòng.

Hai người vừa nói vừa đi vào trong lều.

Đừng xem nó chỉ là lều, nhưng thực ra diện tích bên trong không nhỏ, chỉ có điều đồ để ngổn ngang quá nhiều.

"Tự em đi dạo xung quanh đi, nhưng mà không được ra khỏi cửa lớn."

Hà Tứ Hải nói với nhóc con đang theo sau với vẻ mặt tẻ nhạt.

"Được nha." Uyển Uyển nghe vậy thì đát đát chạy đi.

Nàng đã sớm nhìn thấy có rất nhiều đồ chơi bên trong đống phế phẩm kia rồi.

"Yêu thích thì cứ việc lấy." Đặng Đại Trung lớn tiếng nói.

"Hi hi... Cảm ơn ông nội." Uyển Uyển lễ phép đáp lại.

"Nàng gọi ông nội, ha ha, nàng gọi ông nội..."

Đặng Đại Trung vô cùng vui vẻ.

"Chú Trương, làm phiền rồi." Hà Tứ Hải vào lều.

Trương Hải Đào đang đeo một cái tạp dề, cầm cái muôi lớn, dáng vẻ hệt như một bếp trưởng đang đứng ở cửa phòng bếp.

"Tới thì tới, còn mang theo đồ gì?"

Nhìn thấy trong tay Hà Tứ Hải mang theo đồ, hắn ra vẻ tức giận nói.

"Trước đây nghèo thì không nói, bây giờ dư dả rồi cũng không thể tay không tới cửa được." Hà Tứ Hải cười nói.

Sau đó để đồ vật xuống.

"Hai bình này rượu là cho ông Đặng." Hà Tứ Hải lại nói.

"Ai yêu, còn có của ông nữa sao." Đặng Đại Trung vui vẻ nói.

"Lão gia tử, thôi đi, hắn là đến thăm ông, cháu chỉ là tiện thể, quà còn có thể thiếu của ông sao." Trương Hải Đào chua xót nói.

Đặng Đại Trung bắt đầu cười lớn.

"Nhưng mà chỉ có một mình cháu thôi sao? Lưu tiểu thư không tới cùng cháu sao? Còn có Đào Tử đâu?" Trương Hải Đào hỏi.

"Người thì đến trường học, người thì đi nhà trẻ, chỉ có Uyển Uyển đến cùng cháu, nàng đang chơi ở bên ngoài."

Trương Hải Đào nghe vậy lộ ra vẻ bừng tỉnh.

"Cháu xem đầu óc của chú này, ngày hôm nay lại không phải ngày nghỉ, cháu nói chuyện với lão gia tử trước, chú lại làm thêm vài món ăn, buổi trưa chúng ta uống một chén mới được." Trương Hải Đào nói.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment