Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1081 - Chương 1081: Em Là Ong Mật Nhỏ Cần Cù

Chương 1081: Em Là Ong Mật Nhỏ Cần Cù Chương 1081: Em Là Ong Mật Nhỏ Cần Cù

Hà Tứ Hải cũng đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Uyển Uyển thấy thế thì lập tức trượt xuống từ trên ghế.

"Sư phụ, thầy bây giờ cứ ở đây, có chuyện gì thì cứ tìm Lâm tổng, hoặc là gọi điện thoại cho con cũng được. Con có việc phải đi trước rồi." Hà Tứ Hải nói.

Vừa nãy, Hà Tứ Hải nhận được tin nhắn của Đinh Mẫn.

"Vậy được rồi, cháu cứ đi làm việc của mình trước đi, hai ngày nữa chú lại đi tìm cháu." Lý Đại Lộ vội vàng đứng lên rồi nói.

Hắn lại không phải người ngu, hắn biết Hà Tứ Hải đã cho hắn một kỳ ngộ rất lớn.

Nếu như hắn có thể bắt được thì cuộc sống sau này sẽ hoàn toàn thay đổi.

"Tạm biệt ông nội."

Uyển Uyển vẫy vẫy tay với hắn rồi vội vàng đuổi theo Hà Tứ Hải đi ra ngoài.

" y..." Lý Đại Lộ có chút lúng túng mà lắc lắc tay.

Bối phận này, không phải chiếm tiện nghi của Lâm tổng rồi sao?

Lâm Kiến Xuân đang gọi điện thoại thấy con gái chạy ra ngoài thì có chút sốt ruột.

Hắn cũng không quan tâm là mình đang nói chuyện chính ở trong điện thoại, trực tiếp gọi: "Bảo bối, con không ở lại đi làm cùng ba ba sao?"

"Không muốn, đi làm thật nhàm chán, con muốn đi chơi cùng ông chủ, tạm biệt ba ba." Uyển Uyển nói xong, khoát tay áo một cái liền chạy.

"Ai, ai..." Lâm Kiến Xuân gọi không được, chỉ có thể bất đắc dĩ mà thở dài một tiếng.

"Trẻ nhỏ đều ham chơi, nơi này không có thứ gì, nhất định sẽ cảm thấy phát chán." Lý Đại Lộ ở bên cạnh phụ họa.

Lâm Kiến Xuân nghe vậy thì gật gật đầu.

"Ngài nói rất có đạo lý."

Hắn nhìn về phía văn phòng tổng giám đốc rộng lớn.

Hay là biến nơi này thành một sân chơi nho nhỏ?

Hắn càng nghĩ càng cảm thấy suy nghĩ này của mình thực sự là quá hay.

"Cảm ơn."

Thế là hắn vui vẻ ngỏ ý cảm ơn Lý Đại Lộ.

Lý Đại Lộ nghe vậy thì một mặt mờ mịt.

Tại sao Lâm tổng lại nói cảm ơn mình?

Hắn có làm cái gì sao?

...

"Em không ở cùng ba của em sao?" Hà Tứ Hải nói với nhóc con đang đi theo phía sau mông hắn.

"Hi hi ha ha..."

"Được rồi, vừa vặn cũng cần em." Hà Tứ Hải khom lưng một cái, sau đó ôm nàng lên.

Uyển Uyển lại cười càng vui vẻ hơn.

Hai người trở lại trên xe, nhưng mà lần này Uyển Uyển được đặt ở chỗ ngồi kế bên tài xế .

Hà Tứ Hải mở điện thoại di động ra, cẩn thận kiểm tra tin nhắn của Đinh Mẫn.

Thôn Mộc Truân, trấn Thiên Hà, xóm Thiên Hà đã đổi thành trấn Thiên Hà từ lâu.

Về phần Lương Nhị Đản, đây rất rõ ràng chỉ là một cái biệt hiệu, không phải họ tên thật sự cho nên trong lúc nhất thời Đinh Mẫn cũng không biết có người này hay không, trừ khi là phái người đến trong thôn để xác định.

Nhưng chuyện này thì không cần, Hà Tứ Hải trực tiếp đi là được, không cần thiết phiền toái mấy người Đinh Mẫn.

Mặt khác, cũng đã tìm được Phạm Văn Khang, chủ yếu là tư liệu của hắn thực sự là quá đầy đủ.

Biết họ tên, biết trường học, nếu như còn không tìm được người, vậy thì thật sự là không còn gì để nói nữa rồi.

Nhưng mà điều khiến cho Hà Tứ Hải hơi kinh ngạc chính là, Phạm Văn Khang học nghiên cứu lịch sử, sau đó chuyển sang ngành tài chính, hiện tại có một đống lớn danh hiệu trong ngành tài chính.

Về phần tin tức của Chu Nguyệt Anh thì lại quá ít, căn bản không thể nào tìm được.

Hà Tứ Hải cất điện thoại di động, phát động xe, về nhà trước, hắn muốn mang theo Lương Hồng Binh đi cùng.

Tuy rằng không hoàn toàn xác định thôn Mộc Truân chính là quê nhà của Lương Hồng Binh.

Thế nhưng đã chắc đến tám chín phần.

Chờ sau khi về đến nhà, hắn bất ngờ phát hiện bà nội ở nhà.

Không chỉ bà nội ở nhà, Tôn Nhạc Dao và Chu Ngọc Quyên đều ở.

Các nàng đang bận bịu nấu đồ ăn ngon, bà nội còn làm trợ thủ cho các nàng, vừa làm vừa trò chuyện.

"Ồ, ngày hôm nay trở về sớm như vậy sao?" Nhìn thấy Hà Tứ Hải, bà nội hơi kinh ngạc.

"Lập tức phải đi ra ngoài." Hà Tứ Hải nios.

Uyển Uyển đã chạy qua, nhón mũi chân nhìn xung quanh trên bàn.

Tay của Chu Ngọc Quyên nhiễm bột mì, điểm nhẹ một cái ở trên chóp mũi của nàng, lưu lại một vệt trắng nõn.

"Sáng sớm đã đi đâu chơi rồi?"

"Hi hi... Đến chỗ của ba ba." Uyển Uyển cười nói.

"Há, thì ra là đến công ty của ba ba sao, con có muốn cùng làm việc với mẹ hay không?"

"Được lắm, được lắm." Nhóc con vỗ tay hưng phấn nói.

Nàng thấy Chu Ngọc Quyên nhào nặn bột mì, cảm thấy rất hứng thú.

"Được cái gì, em còn có việc." Hà Tứ Hải đi tới, kéo nàng lại rồi nói.

Uyển Uyển chớp chớp con mắt, sau đó nở nụ cười hi hi.

"Em là ong mật nhỏ cần cù."

Hà Tứ Hải không quản nàng nữa, mà là thuận miệng hỏi: "Các người đang làm gì thế?"

"Bánh bột chiên, các cháu có ăn trưa ở nhà hay không? Nếu ăn ở nhà thì để bọn dì làm thêm một chút." Tôn Nhạc Dao ở bên cạnh tiếp lời.

"Đã rất nhiều năm không làm rồi, cũng không biết có ngon hay không." Chu Ngọc Quyên vội vàng nói.

Bánh bột chiên là một trong những món bánh truyền thống của Hạ Kinh.

"Nhất định là sẽ rất ngon, mẹ là giỏi nhất, con muốn ăn." Uyển Uyển ở bên cạnh lập tức nói.

Chu Ngọc Quyên nghe vậy thì vui vẻ nở nụ cười.

"Buổi trưa còn phải xem tình hình đã, chúng cháu sẽ cố gắng chạy về." Hà Tứ Hải nói.

Sau đó hắn lôi kéo Uyển Uyển tiến vào Phượng Hoàng Tập.

Sau đó ở tìm thấy ba người ở trước vườn hoa Bỉ Ngạn.

Hương thơm của hoa Bỉ Ngạn khiến cho những ký ức đã bị lãng quên của bọn họ hiện ra càng thêm rõ ràng.

Tưởng Phương Phương thì không cần phải nói rồi, vẻ mặt chất đầy sự ngọt ngào, đắm chìm trong hồi ức.

Vẻ mặt của Lương Hồng Binh khi thì bi thương, khi thì tức giận, trên mặt còn có nước mắt chưa khô, hắn là nhớ lại những chuyện đã xảy ra trong quá khứ.

Về phần Chu Nguyệt Anh, nàng khi thì lẩm bẩm, khi thì mê hoặc, dường như tác dụng của mùi thơm hoa Bỉ Ngạn đối với nàng cũng không phải là rất lớn.

Hà Tứ Hải đi tới, nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Lương Hồng Binh.

Lương Hồng Binh đang đắm chìm ở trong ký ức giật mình tỉnh lại.

Hắn nhìn thấy Hà Tứ Hải, lập tức kích động nói: "Tiếp dẫn đại nhân, tôi nhớ ra rồi, tôi nhớ ra rồi, tôi biết nhà ở nơi nào rồi."

"Tôi cũng biết rồi, đi thôi, chúng tôi bây giờ sẽ đưa anh về nhà."

Hà Tứ Hải nói xong, kéo Uyển Uyển đi ra ngoài Phượng Hoàng Tập.

Lương Hồng Binh vội vàng đuổi theo, hắn đi mấy bước, bỗng quay đầu lại nhìn hai người còn đang đắm chìm trong ký ức kia một chút rồi nhẹ nhàng khoát tay áo một cái, rồi lại đuổi theo Hà Tứ Hải.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment