Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1082 - Chương 1082: Nhà.

Chương 1082: Nhà. Chương 1082: Nhà.

"Đây là chỗ nào thế?" Lương Hồng Binh đánh giá xe cộ lui tới xung quanh, tò mò hỏi.

"Đây là Hạ Khê." Hà Tứ Hải nói.

"Hạ Khê?" Lương Hồng Binh nghe vậy thì hơi kinh ngạc.

Nghĩ thầm nhà hắn ở thôn Thiên Hà, không phải ở Hạ Khê gì đó.

Hà Tứ Hải biết hắn đang suy nghĩ gì, thế là thuận miệng giải thích cho hắn một câu: "Thôn Thiên Hà hiện tại đã đổi thành trấn Thiên Hà, mà trấn Thiên Hà chính là một trấn nhỏ bên dưới Hạ Khê."

Lương Hồng Binh nghe vậy có chút bừng tỉnh.

Nói tới Hạ Khê thì mọi người còn có chút xa lạ.

Thế nhưng nói tới Hoa Sơn, sẽ không có ai là không biết, Hoa Sơn chính là thuộc thị trấn Hoa m của Hạ Khê.

"Đi thôi, chúng ta tranh thủ chạy tới trấn Thiên Hà trước buổi trưa." Hà Tứ Hải nói.

Sau đó sải bước về phía trước, nhưng là...

Uyển Uyển lại không theo tới, hắn quay đầu nhìn lại, nàng đang rướn cổ lên nhìn về một khán đài phía trước.

Hóa ra là một hoạt động khuyến mại, đang biểu diễn quảng cáo.

Thứ đang biểu diễn chính là múa rối, gọi là múa rối hợp dương, là một loại biểu diễn hí kịch truyền thống, nhóc con xem vô cùng say sưa ngon lành.

"Được rồi, chúng ta còn có việc phải làm, chờ lần sau rảnh rỗi, anh lại mang em đến xem." Hà Tứ Hải sờ sờ đầu nhỏ của nàng rồi nói.

"Hi hi..."

Nhóc con lúc này mới phục hồi tinh thần lại.

"Em là ong mật nhỏ cần củ."

"Đúng, em là ong mật nhỏ, anh biết rồi, đi nhanh một chút đi." Hà Tứ Hải kéo tay nhỏ của nàng đi về phía trước.

Hạ Khê là một tòa thành cổ, gốc gác văn hóa rất thâm hậu.

Có tính đại biểu nhất chính là Tam Thánh Tam Hiền.

Tam Thánh là chỉ Tự Thánh Thương Hiệt, Tửu Thánh Đỗ Khang, Sử Thánh Tư Mã Thiên.

Tam Hiền là chỉ đại danh tướng thời Tống- Khấu Chuẩn, đại tướng thời Đường- Trương Nhân Nguyện, thi nhân thời Đường Đại- Bạch Cư Dịch.

Mặt khác, các lãnh đạo lớn của quốc gia cũng là sinh ra ở huyện Phú Bình thuộc thành Hạ Khê.

Nói chung đây là một chỗ vô cùng lợi hại, sản sinh nhân tài.

Nguồn gốc văn hóa thâm sâu, liền mang ý nghĩa nhiều di tích cổ, nhiều chỗ vui chơi, ăn uống...

Đáng tiếc Hà Tứ Hải không có thời gian, cũng không thể nghỉ chân mà thưởng thức một phen.

Nhưng mà hắn thực sự không chịu được ánh mắt hì hục của đức nhỏ, đành mua cho nàng mấy món quà bánh truyền thống.

Sau đó, ba người ngồi xổm cạnh bánh răng cưa trên đường cái rồi bắt đầu ăn, ăn xong lại đi.

Hạ Khê bởi vì nằm ở phương bắc, cho nên thức ăn lấy bột mì làm chủ, các loại đặc sản quà bánh đương nhiên cũng lấy bột mì làm chủ.

"Em còn nói buổi trưa muốn ăn đồ ăn ngon của mẹ làn, hiện tại ăn nhiều như vậy, em còn có thể ăn được sao?"

Hà Tứ Hải gặm một cái bánh nướng hình trăng lưỡi liềm, nhìn về phía Uyển Uyển đang a ô ở bên cạnh.

Uyển Uyển nghe vậy thì nhìn về phía hắn rồi nói: "Đồ ăn ngon mẹ làm có thể ăn bất cứ lúc nào nha."

Hà Tứ Hải mới đầu còn không phản ứng lại, hơi suy tư một hồi mới hiểu được.

Ý của nhóc con là đồ ăn mẹ làm đúng là rất ngon, nếu như nàng muốn ăn thì mẹ có thể làm cho nàng ăn bất cứ lúc nào.

Thế nhưng đồ ăn ngon nơi này lại chỉ có một cơ hội, không ăn thì sẽ rất là đáng tiếc.

"Thực sự là một quỷ con lanh lợi." Hà Tứ Hải có chút buồn cười mà gõ nhẹ một cái ở trên đầu nhỏ của nàng.

"Hi hi… em là quỷ nhỏ dọa người."

Uyển Uyển trợn mắt, lè lưỡi, làm mặt quỷ, cố gắng khiến cho mình trở nên khủng bố doạ người.

Nhưng mà ——

Dáng vẻ đáng yêu kia không chỉ không dọa được người, mà còn có thể bị người ta bắt trở lại nuôi.

Nhưng mà bởi vì sự chậm trễ này, Hà Tứ Hải quyết định không dùng phương thức đi đường bình thường nữa.

Thần lực thổi bay, cuốn lấy ba người lên trên không không.

Tốc độ thực sự quá nhanh, thiếu chút đã chạy quá.

Dọc theo đường đi tất cả đều là tiếng cười hi hi của Uyển Uyển, nàng không cảm thấy sợ sệt một chút nào, trái lại còn rất là hưng phấn, nàng rất yêu thích cái cảm giác này.

Cũng may nàng hiện tại là trạng thái quỷ, cũng không lo lắng bị người khác nghe thấy.

Nếu không tuy là ban ngày, thế nhưng trên đỉnh đầu bỗng nhiên truyền đến tiếng cười hi hi ha ha thì cũng rất đáng sợ.

Trái lại là Lương Hồng Binh, chân hắn như nhũn ra, nếu không phải là quỷ không có trái tim thì sợ là tim của hắn đã nhảy ra khỏi cuống họng rồi.

"Hẳn là nơi này."

Hà Tứ Hải tìm một chỗ hẻo lánh rồi hạ xuống.

Hắn hóa thành người, lấy điện thoại di động ra từ bên trong hồ Càn Khôn, liếc mắt nhìn định vị, hẳn là nơi này không sao.

"Anh có ấn tượng đối với nơi này không?" Hà Tứ Hải hỏi Lương Hồng Binh.

Lương Hồng Binh nhìn bốn phía một chút, lắc lắc đầu.

Chủ yếu là nông thôn bây giờ thay đổi quá lớn rồi.

Đường rộng rãi, chính sách nông thôn mới, nông thôn đúng là càng ngày càng khác lạ.

"Chúng ta vào xem một chút đi." Hà Tứ Hải nói xong, liền đốt đèn Dẫn Hồn.

Ba người đi dọc theo đường xi măng, đi vào thôn Mộc Truân.

Người trong thôn rất ít, rất nhiều nhà đều đóng chặt cửa lớn.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment