Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1087 - Chương 1087: Ba Ba Xấu Xa.

Chương 1087: Ba Ba Xấu Xa. Chương 1087: Ba Ba Xấu Xa.

Sau khi đưa Lương Hồng Binh đi, Hà Tứ Hải cũng không hề lập tức hoàn thành tâm nguyện của Chu Nguyệt Anh với Tưởng Phương Phương.

Hắn muốn trước tiên chậm rãi, ví dụ như đưa bọn nhỏ đi chơi một chút, mang bà nội đi gặp tiểu Lộc, thay đổi tâm trạng.

"Bà nội, bà mua nhiều đồ như vậy từ khi nào thế, sao con không biết?"

Hà Tứ Hải tỏ vẻ ngạc nhiên khi thấy bà nội lấy ra rất nhiều thứ trong túi từ trong phòng.

"Đều là mua được lúc đi dạo phố với dì Tôn và dì Chu, làm sao? Có thuận tiện mang theo không? Nếu không thuận tiện, thì có thể gửi đi qua, nghe dì Tôn con nói với bà, hiện tại chuyển phát nhanh đều làm rất nhanh, ngày thứ hai liền có thể đến ..."

Bà nội thao thao bất tuyệt mà nói một tràng.

"Con không phải ý này, ý của con là hiện tại có tiền, đồ vật gì không mua được, có nhất thiết phải mang những thứ này không? Để con xem đây là cái gì? Khăn quàng cổ? Người tại Dương Thành, cần gì khăn quàng cổ chứ?"

"Vì sao không cần, bây giờ thời tiết vẫn còn hơi lạnh." Bà nội nghi hoặc hỏi.

Hà Tứ Hải:...

"Được rồi, đều mang đi, mặc kệ Tiểu Lộc có dùng được hay không, thì đây cũng là tấm lòng của bà nội." Lưu Vãn Chiếu ở bên cạnh nói.

"Đúng, đúng, Vãn Vãn nói bà thích nghe, đến, bà nội cũng mua đồ cho con, cũng không biết con có thích hay không?"

Nói xong, bà lấy trong túi ra một chiếc khăn tay.

Hà Tứ Hải cũng rất tò mò, là bà mua cái gì.

Bà nội mở ra, bên trong vậy mà lại là một cái vòng vàng.

"Lúc gặp mặt, cũng không có quà gặp mặt cho con, ngày đó đi dạo phố, bà nhìn thấy vòng tay này rất đẹp mắt, bà liền nghĩ tới Vãn Vãn nhà chúng ta mang vào nhất định sẽ rất đẹp."

Bà nội cười ha hả kéo Lưu Vãn Chiếu qua, đưa vòng tay vàng tới cho cô.

Mua vòng tay ngày đó Tôn Nhạc Giao cũng có mặt, nhưng mà bà còn tưởng rằng bà nội mua cho mình

"Không được, bà nội, cái này quá quý giá." Lưu Vãn Chiếu vội vàng rụt tay trở về.

"Đúng vậy, bà nội, cái này tốn không ít tiền, bà mua bao nhiêu tiền vậy? Bà mua những thứ này làm gì? Giữ lại tiền mua một ít đồ ăn đồ uống không tốt hơn sao?" Hà Tứ Hải cũng vội vàng nói.

"Bà có tiền, hàng tháng vẫn được trợ cấp, lại nói, bà cũng không biết tai xài gì nhiều, Vãn Vãn, con mau xem thử, lớn nhỏ không thích hợp, hoặc là kiểu dáng không thích, cũng có thể đến cửa hàng đổi lại, bà đã hỏi qua rồi." Bà nội nói.

Lưu Vãn Chiếu chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn về phía Hà Tứ Hải.

"Vậy em nhận nó đi." Hà Tứ Hải nói.

Nhưng mà lúc bà nội trở về, cũng đã cho cô ít tiền.

Mà bà sở dĩ có tiền mua một cái vòng vàng lớn như vậy, hẳn là lần trước Hà Tứ Hải trở lại, đem tiền bọn họ gom lại cho hắn mua nhà trả lại cho Trương Lục Quân, trong đó chắc cũng có một phần tiền của bà nội, Trương Lục Quân lại trả lại cho bà.

"Con cảm ơn bà nội." Lưu Vãn Chiếu vui vẻ tiếp nhận.

Cô cũng không phải tham chiếc vòng tay vàng này của bà, mà là vì rất vui khi được bà nội công nhận.

"Tất cả đã thu dọn đồ đạc xong chưa?" Hà Tứ Hải quay đầu hướng về ba đứa nhỏ đang đứng ở trước sô pha nói.

Hơn thế nữa, ba đứa nhỏ đang đội nón che nắng, vai trái đeo ba lô nhỏ, vai phải xách chai nước nhỏ, bộ dạng ra dáng đi dã ngoại ở ngoài thành.

Không chỉ như vậy, Uyển Uyển trên tay còn cầm một cây súng bắn nước.

Huyên Huyên trên eo treo một cái rìu nhỏ bằng nhựa.

Đào Tử đang chuẩn bị ôm lấy con búp bê bà nội mới mua cho nàng.

"Chúng ta là đi tìm chị tiểu Lộc, con mang theo cái đó làm gì?" Hà Tứ Hải nói không nên lời.

"Không có ai ở nhà, trộm vào lấy mất thì làm sao bây giờ?" Đào Tử ôm con rối, nói năng hùng hồn.

"Ai sẽ trộm món đồ chơi này của con chứ?"

"Bạn học nhỏ." Đào Tử nói một cách tự tin.

Uyển Uyển với Huyên Huyên còn ở bên cạnh phụ họa gật đầu.

"Em có súng, hiahiahia ..." Uyển Uyển giơ súng bắn nước nhỏ của mình lên.

"Em có lưỡi búa." Huyên Huyên vẻ mặt thành thật rút cái rìu nhỏ trên eo nàng ra.

Khá lắm, hóa ra hai người bọn họ mang theo "Vũ khí" là vì bảo vệ búp bê của Đào Tử không bị người khác đoạt.

"Cũng không được mang, ai mang sẽ không mang người đó đi." Hà Tứ Hải trầm mặt nói.

Đào Tử với Huyên Huyên lập tức quay đầu nhìn về phía Uyển Uyển.

Uyển Uyển: → _ →

Uyển Uyển biểu thị nàng tâm tính thiện lương, nàng phải nghe ai đây?

Nhưng mà cuối cùng các nàng vẫn là ngoan ngoãn nghe lời, ai cũng không mang.

Ai bảo Hà Tứ Hải là ba, là ông chủ chứ, do hắn định đoạt.

Nhưng mà Đào Tử chạy đến sân thượng, ôm lấy Tiểu Bạch đang uể oải.

Tiểu Bạch rất là buồn bực, tuy nhiên lại không dám phản kháng chút nào.

"Em phải giữ nhà cho thật tốt nha, nếu có trộm đến em phải lớn tiếng gọi, sau đó cắn hắn." Đào Tử cẩn thận dặn dò.

Tiểu Bạch trong lòng oan ức, tôi là mèo, cũng không phải chó.

Thế nhưng nó có thể như thế nào chứ, chỉ có thể Miêu Miêu vài tiếng biểu thị bất mãn.

"Tốt lắm, Tiểu Bạch giỏi quá, nỗ lực lên nha, nỗ lực nha." Đào Tử giơ cao cánh tay đi lòng vòng cao hứng nói.

Tiểu Bạch:...

Nó đứng dậy muốn chạy, lại bị Đào Tử bắt đuôi lôi trở về.

"Đi thôi, con đừng lại làm khó Tiểu Bạch."

Cũng may, lúc này Hà Tứ Hải đã cứu được mạng mèo.

......

"Ở Dương Thành nóng như vậy sao?" Bà nội tò mò nhìn xung quanh, một lúc không chịu nổi.

"Cho nên con mới nói, bà mua khăn quàng cổ, Tiểu Lộc căn bản không dùng được." Hà Tứ Hải nhân cơ hội nói.

"Vãn Vãn, chúng ta tìm một chỗ cởi ít quần áo, quá nóng." Bà nội hướng về Lưu Vãn Chiếu bên cạnh nói.

Hà Tứ Hải:...

"Được rồi, được rồi, con trai không nên tính toán chi li, như vậy sẽ không được con gái thích." Bà nội cười ha hả nói.

"Đúng vậy, sẽ không được con gái thích." Bỗng nhiên bên cạnh vang lên một giọng nói.

Nhưng cũng không phải là Lưu Vãn Chiếu, Hà Tứ Hải cúi đầu, chỉ thấy Đào Tử ngó qua chỗ khác, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra.

"Làm như ba không nghe thấy giọng nói của con vậy?" Hà Tứ Hải đưa tay ở trên đầu nhỏ của cô gõ nhẹ một cái.

Đứa nhỏ lập tức bưng đầu nhỏ, bất mãn nói: "Sẽ trở nên đần đó."

"Hiện tại đã ngu ngốc rồi, có ngu đi nữa cũng sẽ không đần đi đâu." Hà Tứ Hải nói.

Đào Tử cũng không phản ứng lại, ngẩn người tại đó, đang suy nghĩ câu nói này là có ý gì.

"Quả nhiên là đồ đần." Hà Tứ Hải khẳng định nói.

"Đào Tử, ông chủ nói em là đồ đần, haihiahia ..." Uyển Uyển ở bên cạnh nhỏ giọng nói.

Đào Tử nghe vậy, lúc này mới phản ứng được, chống nạnh, nâng cao bụng nhỏ, hầm hừ nói: "Con tức giận, con tức giận rồi ..."

"Ồ, ba biết rồi, không cần phải nói nhiều lần như vậy."

"A, con muốn đánh mông ba, ba là người xấu xa."

Đào Tử tức giận nhào tới, tay nhỏ cánh tay vung vẩy thành vòng, muốn cùng Hà Tứ Hải đánh một trận.

Tuy nhiên lại bị Hà Tứ Hải một tay chặn lại cái trán, hời hợt tránh được công kích của cô.

Sau đó bình tĩnh ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời.

Mây đang tụ lại, gió nổi lên rồi, trời cũng trở nên mát mẻ hơn rồi.

Lúc này mới thả đầu đứa nhỏ ra.

Xoay người, làm cho nàng tại chính mình trên mông đít không đau không ngứa mà tùy tiện gãi mấy lần.

"Hừ, sợ rồi." Đứa nhỏ hài lòng thu hồi quả đấm nhỏ.

"Ừm, là ba sợ."

"Phải nói tôi sợ rồi, không cần nói, là, là, để con cảm thấy ba còn không sợ." Đào Tử ngang tàng mà nói.

"Ba sợ rồi, con không phải là đồ đần, con là trứng thông minh, được chưa?"

Đào Tử lúc này mới thoả mãn gật đầu.

"Hắn nói em là trứng." Lúc này Huyên Huyên tiến đến bên tai Đào Tử nhỏ giọng nói.

Đào Tử nghe vậy sững sờ, sau đó càng thêm tức giận.

Hà Tứ Hải ngẩng đầu ngắm nhìn trời, vội vàng an ủi: "Được rồi, được rồi, đừng nóng giận, lại tức giận trời mưa thì phiền phức."

Đào Tử: ヽ(`⌒′ ) /

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment