Cuối cùng, Hà Tứ Hải phải hứa sẽ mua đồ ăn ngon, Đào Tử mới miễn cưỡng dập "Lửa giận" của mình, chấp nhận điều kiện của hắn.
Mà Hà Tứ Hải cũng bấm điện thoại gọi cho Trương Lộc.
Mà lúc này Trương Lộc còn chưa dậy, ngày nghỉ, đương nhiên phải ở trên giường ngủ một giấc.
Cho nên lúc nhận được điện thoại của Hà Tứ Hải, còn có chút thiếu kiên nhẫn.
"alo, ai vậy? Mới sáng sớm không cho người ta nghỉ ngơi à?" Cô ở trong điện thoại bất mãn mà lẩm bẩm.
"Gần chín giờ rưỡi rồi, mà còn sớm gì nữa?" Hà Tứ Hải có chút nói không nên lời.
"Chờ đã, Tiểu Chu?" Trong điện thoại truyền đến giọng nói nghi ngờ của Trương Lộc.
"Đúng, là tôi, làm sao vậy?" Hà Tứ Hải hơi kinh ngạc hỏi.
Sau đó liền nghe Trương Lộc đầu bên kia điện thoại giọng nói lanh lảnh mà rít gào.
Hà Tứ Hải sợ theo bản năng mà đem điện thoại di động rời xa bên tai.
"Làm gì vậy, cô bị điên rồi sao?"
"Không phải, tôi không điên, ha ha, Tiểu Chu, cậu vậy mà lại gọi điện thoại cho tôi, đây là lần đầu tiên cậu chủ động gọi điện thoại cho tôi đấy, nói đi, cậu có phải là có chuyện gì hay không? Cứ việc nói, có thể giúp tôi nhất định giúp."
"... Chuyện của tôi, cô xác định có thể giúp?" Hà Tứ Hải nói không nên lời.
" y... Được, câu nói này coi như tôi chưa nói, nhưng mà cậu sáng sớm gọi điện thoại cho tôi, thực sự là ngạc nhiên."
Được, Trương Lộc vẫn là Trương Lộc như trước, người ta qua một năm, lớn hơn một tuổi, cô một chút cũng không thay đổi.
"Tôi gọi điện thoại cho cô có cần phải ngạc nhiên như vậy không? Trước đó tôi không phải cũng đã gọi điện thoại cho cô rồi sao?"
"Đã gọi qua?"
"Chưa gọi qua sao?"
"..."
"Được rồi, tôi xác thực chưa gọi qua, hiện tại cô đã tỉnh chưa?"
Trương Lộc: "..."
"Tôi phát hiện cậu rất xấu."
"Cảm ơn đã khích lệ, nếu tỉnh rồi, thì nhanh chóng rời giường, chúng tôi đang ở cổng trường học của cô." Hà Tứ Hải không ngần ngại chút nào mà nói.
"Cái gì? Cậu tới Dương thành?" Trương Lộc kinh ngạc hỏi.
"Không có, chúng tôi còn đang ở Hợp Châu." Hà Tứ Hải khẽ nói.
"Cậu mới vừa rồi còn nói đang ở cổng trường học của tôi, tên lừa gạt." Trương Lộc hầm hừ mà nói.
"Cho nên, tôi đã nói tôi đang ở cổng trường học của cô, còn hỏi tôi có phải đến Dương thành rồi không, nhiều ngạc nhiên?"
Trương Lộc: "..."
"Tiểu Chu, cậu thật sự rất biết làm người ta tức giận đây, tôi nhưng là chị cậu đấy." Trương Lộc thấy nói không lại Hà Tứ Hải, thế là bày thân phận của mình ra.
"Cho nên, mau ra đây đi, đừng để cho chúng tôi đợi quá lâu." Hà Tứ Hải nói.
Sau đó đem điện thoại chuyển hướng cho ba đứa nhỏ, để cho bọn họ nói.
"Chị Tiểu Lộc, mau ra ngoài chơi với chúng em đi." Ba đứa nhỏ lập tức đồng thanh nói.
"Được rồi, chị lập tức tới đây." Trương Lộc ở trong điện thoại hưng phấn nói.
Sau đó lạch cạch cúp điện thoại.
Nhưng mà Hà Tứ Hải chưa kịp thu hồi điện thoại, cô đã gọi điện thoại qua.
"Các cậu đang ở cửa nào?" Cô ấy hỏi.
"Cửa nam." Hà Tứ Hải nói.
Sau đó không chờ hắn nói câu nói thứ hai, lạch cạch lại cúp máy.
"Nha đầu này." Hà Tứ Hải có phần bất đắc dĩ cất điện thoại.
"Cái gì nha đầu, Tiểu Lộc là chị của con." Bà nội ở bên cạnh nghe thấy lập tức chỉnh nói.
"Biết rồi."
"Con nha."
Bà nội đưa tay vỗ nhẹ trên cánh tay Hà Tứ Hải, lại cười tươi như hoa.
......
"Tiểu Lộc, là anh chàng đẹp trai nào vậy, lại khiến cô vui vẻ như vậy?"
Trương Lộc hét lên đánh thức toàn bộ người trong phòng ngủ.
"Hắc hắc, không nói cho các cậu biết." Trương Lộc vén chăn lên trực tiếp nhảy xuống giường.
"Ồ, Tiểu Lộc đang tìm bạn trai à?" Có bạn học tò mò hỏi.
"Không phải chứ? Tiểu Lộc tìm bạn trai tôi có thể không biết sao?" Nói chuyện là người bạn thân nhất của Trương Lộc, Lâm Văn Tĩnh.
Hà Tứ Hải lần đầu tiên gặp Trương Lộc ở công viên, cũng chính là Lâm Văn Tĩnh đi cùng với Trương Lộc.
"Tôi cảm thấy là vậy, nhìn bộ dạng hưng phấn của cô ấy, ngoại trừ muốn đàn ông, tôi không nghĩ ra còn có cái gì có thể khiến cô ấy hưng phấn như vậy." Một bạn học khác hóa thân Conan, rất có kỳ sự nói.
"Còn có ăn." Một bạn học khác nhỏ giọng nói.
"Ha ha." Tất cả mọi người mỉm cười.
Trương Lộc từ phòng rửa mặt chạy ra, có chút không hiểu nổi mọi người đang cười cái gì.
Nhưng mà bây giờ cô cũng không có thời gian để kể cho bọn họ nghe, cầm lược, bắt đầu nhìn gương sửa soạn.
Mọi người vốn dĩ đang nằm trên giường liếc mắt nhìn nhau, sau đó cùng nhau xuống giường.
"Ồ? Các cậu không ngủ nữa à?" Trương Lộc có chút kỳ quái hỏi.
"Đều bị cô đánh thức rồi, còn ngủ cái gì nữa?"
"Đúng, đúng, tôi rời giường đi chạy bộ."
"Tôi đi Đồ Thư Quán."
"Tôi đi căn tin xem có gì ăn hay không."
...
Đám người dồn dập nói ra.
Trương Lộc luôn cảm thấy không đúng chỗ nào đó, nhưng mà cũng không nghĩ nhiều.
Đơn giản thu thập một chút, muốn hôm nay dẫn bọn nhỏ đi chơi, đem chiếc váy vốn đã lấy ra cất vào trong tủ, tìm một chiếc quần với áo ngắn tay, mang giày thể thao, đeo chiếc balo nhỏ của mình lên, nhẹ nhàng mà vui vẻ đi ra cửa.
"Ồ, cô ấy không trang điểm." Trương Lộc vừa ra ngoài, các cô bạn liền kinh ngạc.
"Xem ra là tình yêu đích thực rồi."
Trước mặt người mình thích, bạn sẽ chỉ thể hiện những mặt đẹp nhất, ở trước mặt người mình yêu nhất, mới sẽ thể hiện ra những mặt chân thật nhất của mình.
Từ đó có thể kết luận rằng, Trương Lộc nhất định là đã gặp được tình yêu đích thực.
"Đi, đi, mau đuổi theo."
"Khỏi trang điểm, là Trương Lộc đi gặp bạn trai, lại không phải là các cậu đi gặp bạn trai, trang điểm xinh đẹp như vậy làm gì?"
"Nói không chắc tôi xem vừa mắt, liến tới cạy góc tường của cô ấy."
"Oa, cô thực sự là cầm thú, đối tượng của bạn cô cũng dám cạy?"
"Nếu như ngoại hình giống như Ngô Ngạn Tổ, Bành Vu Yến, cô có cạy hay không?"
"Tôi không cạy, tôi chỉ là giúp cô ấy kiểm tra, để phòng ngừa Tiểu Lộc bị người ta lừa gạt."
Trương Lộc nhưng không phải học đại học thường, mà là trường đại học 985 nổi tiếng toàn quốc, đồng thời cũng là đại học 211.
Cho nên trường học bất kể là môi trường dạy học, hay là đội ngũ giáo viên đều rất mạnh.
Chỗ ở của sinh viên đương nhiên cũng rất tốt.
Bốn người một cái phòng ngủ không nói, còn có phòng vệ sinh riêng với phòng rửa mặt.
Ngoại trừ, Lâm Văn Tĩnh bên ngoài, hai người khác một người tên là Chu Như Lan, một người tên là Thái Hiểu Linh.
Các cô bởi vì không học cùng chuyên ngành với Trương Lộc, cho nên ngày thường cũng ít tiếp xúc, nhưng quan hệ cũng rất được, chỉ là không giống với Lâm Văn Tĩnh, hai người giống như là chị em sinh đôi, đi đâu cũng đi với nhau.
......
"Tiểu Chu ..." Trương Lộc mới ra cửa lớn, liền thấy được Hà Tứ Hải đứng cách đó không xa, lập tức vẫy tay ra hiệu.
Sau đó liếc nhìn bà nội bên cạnh, nàng lộ ra vẻ mặt khó có thể tin được, hét lên một tiếng, nhào tới trong ngực bà nội.
"Bà nội, sao bà lại tới đây?" nàng hưng phấn nhảy tung tăng.
"Đương nhiên là tới thăm con rồi nha." Bà nội cười ha hả nói.
"Bà nội, bà thật tốt." Trương Lộc nũng nịu nói.
Ở trước mặt bà nội, nàng vĩnh viễn như một đứa bé không chịu lớn.
"Bà nội, bà thật tốt." Huyên Huyên ở bên cạnh nhăn nhăn nhó nhó học bộ dạng của cô, còn ở bên cạnh Uyển Uyển cọ xát.
"hiahiahia ..."
Tất cả mọi người vui vẻ cười, Trương Lộc trái lại có chút ngượng ngùng.
"Chị Vãn Vãn, còn có các em." Nàng khom lưng gãi tay ba đứa nhỏ.
"Chị Tiểu Lộc." Ba đứa nhỏ cũng lập tức phất phất móng vuốt nhỏ, các cô nhưng rất thích chị Tiểu Lộc.
"Trọng điểm còn phải cám ơn em." Trương Lộc sờ đầu Uyển Uyển.
Cô biết, bà nội say xe, đi máy bay càng không thể, cho nên chỉ có thể là để Uyển Uyển dẫn bà tới.
"hiahiahia ..." Uyển Uyển lộ ra nụ cười vui vẻ.
Mà lúc này, mọi người lặng lẽ theo sau lưng cô khó nén nỗi thất vọng, hóa ra không phải là đi gặp bạn trai.
Nhưng khi các cô nhìn thấy Hà Tứ Hải, cặp mắt đều phát sáng.
Cũng không trốn nữa, trực tiếp đi qua, chuẩn bị coi như là ngẫu nhiên gặp được.
Dù sao căn tin, Đồ Thư Quán, sân trường, đều ở bên ngoài trường học nên rất hợp tình hợp lý.
------
Dịch: MBMH Translate