Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1089 - Chương 1089: Làm Em Bé Xấu Xa.

Chương 1089: Làm Em Bé Xấu Xa. Chương 1089: Làm Em Bé Xấu Xa.

"Tiểu Lộc, thật là trùng hợp, ở đây gặp được cậu, đây là?" Lâm Văn Tĩnh đại diện bước lên phía trước hỏi.

"Đây là bà nội của tôi." Trương Lộc kéo cánh tay của bà nội cao hứng nói.

"Cháu chào bà nội." Ba người vội vàng nói một tiếng.

"Chào các cháu." Bà nội cười ha hả nói.

Nhưng mà ba cô gái rõ ràng rất mất tập trung, ánh mắt đều luôn hướng về Hà Tứ Hải.

Trương Lộc làm sao không biết được tính của bọn họ.

Thế là kéo Hà Tứ Hải qua nói: "Đây là em họ của tôi, Trương Văn Chu."

Hà Tứ Hải trừng mắt nhìn cô, hướng về bọn họ nói: "Xin chào, tôi tên là Hà Tứ Hải."

Ba cô gái có chút bối rối, nhưng vẫn là vui vẻ lên tiếng chào hỏi Hà Tứ Hải.

Trương Lộc kéo Lưu Vãn Chiếu qua nói: "Đây là em gái tôi, cũng là vợ của em họ, đây là con gái hắn Đào Tử."

"Còn có em vợ hắn Huyên Huyên, Uyển Uyển."

Ba đứa nhỏ hoàn toàn không biết cô đang nói cái gì.

Nhưng mà Lâm Văn Tĩnh và ba người khác vẻ mặt đầy thất vọng.

Sau đó Trương Lộc mới lộ ra nụ cười tinh quái.

"Đi thôi."

Thấy không có hy vọng, ba người không lưu luyến chút nào, lên tiếng chào mọi người rồi rời đi.

Trương Lộc cũng không giữ các cô lại, bạn thân nhất của cô là Lâm Văn Tĩnh cũng không giữ ở lại.

Bởi vì trên người Hà Tứ Hải bí mật nhiều, cô theo bản năng mà muốn giúp hắn bảo mật, quá mức tiếp cận sẽ bị phát hiện.

Nhìn bọn họ rời đi, Trương Lộc lần nữa khoác cánh tay của bà nội nói: "Bà nội, con dẫn bà đi ăn đồ ngon."

"Còn có thú vị." Đào Tử ở bên cạnh vội vàng nói.

"Đúng, đúng." Huyên Huyên liên tục phụ hoạ.

"hiahiahia ..."

"Yên tâm, hôm nay liền giao cho tôi." Trương Lộc vỗ vỗ bộ ngực bằng phẳng của mình hứa hẹn.

"Cứ chờ một chút, bà có mua cho con một ít đồ, con mang về trước đi đã." Bà nội nói.

"Hả? Nhiều đồ như vậy." Trương Lộc kinh ngạc nhìn mấy cái túi lớn nhỏ trên mặt đất.

"Đều là bà nội mua cho cô, đến đây, đừng để bị lạnh." Hà Tứ Hải từ trong túi lấy ra cái khăn quàng cổ kia quàng cho Trương Lộc.

Trương Lộc:...

"Xú tiểu tử này." Bà nội võ nhẹ lên cánh tay Hà Tứ Hải một cái cười mắng.

"Bà bội không biết thời tiết ở Dương Thành nóng như vậy, sớm biết liền không mua." Bà nội hơi ngượng ngùng mà nói.

"Không sao, hiện tại không dùng được, đợi đến khi mùa đông về Giang Hữu ăn lễ mừng năm mới, liền có thể dùng được rồi, lại không lãng phí." Trương Lộc nói.

"Đúng, đúng, sao bà lại không nghĩ ra chứ? Tiểu Lộc đây cũng thực sự là thông minh." Bà nội nói xong, còn liếc mắt nhìn Hà Tứ Hải.

Trương Lộc càng đắc ý hướng về Hà Tứ Hải lè lưỡi một cái.

Hà Tứ Hải tỏ thái độ xem thường.

"Tứ Hải, đứng đó làm gì, giúp Tiểu Lộc đem đồ xách vào đi." Bà nội lại nói.

"Bà nội, bà còn như vậy cháu sẽ tức chết đấy."

"Ha Ha." Bà nội cười đến co rúm cả người.

"Đi cùng nhau đi, vừa vặn đưa mọi người đi dạo tham quan trường học của con, xem chỗ con học như thế nào." Trương Lộc hưng phấn nói.

Thế là đám người giúp cô xách đồ, ngay cả ba đứa nhỏ cũng giúp cô ôm một số thứ nhẹ.

"Mọi người nên nói sớm một chút với con, nói sớm một chút, để con nhờ bạn học giúp mang về là được rồi." Trên đường Trương Lộc nói.

"Có thể không làm phiền đến người khác, thì đừng làm phiền đến người khác." Bà nội nói.

"Không sao đâu ạ, chút chuyện nhỏ này, bình thường bọn con cũng thường xuyên mang cơm cho nhau, mang chút đồ gì đó." Trương Lộc bất cần nói.

Bà nội chỉ có thể cười lắc đầu, đi theo cô.

"Như thế nào, trường học của chúng tôi đẹp không?" Trương Lộc quay đầu lại hướng về Hà Tứ Hải hỏi.

"Cũng được." Hà Tứ Hải nói.

"Cái gì gọi là cũng được, cậu phải biết, đại học Trung Sơn chúng tôi nhưng đã có hơn 100 năm lịch sử ..."

"Nhìn ra được, rất rách nát."

Trương Lộc: ( ̄~ ̄ )

"Được rồi, anh cũng đừng chọc tức Tiểu Lộc nữa." Lưu Vãn Chiếu ở bên cạnh có chút buồn cười mà nói.

"Đúng vậy, mỗi lần vừa thấy mặt, là đều đối nghịch với em." Trương Lộc hầm hừ mà nói.

"Anh cũng không biết làm sao, nhìn thấy cô ấy là hận không được nói hai câu, ha ha." Hà Tứ Hải cười ha hả.

"Bà ..."

Cô vốn muốn gọi bà nội, thế nhưng lời mới vừa ra khỏi miệng, cô mới nhận ra gọi bà nội cũng không có tác dụng gì.

Thế là đổi hướng về sau Đào Tử nói: "Em xem ba em đi, rất xấu nha, mỗi ngày đều đối đầu với chị."

"Ừm, dạ." Đào Tử nghiêm túc gật đầu.

Sau đó ngước cổ nói với Hà Tứ Hải: "Ba ba, ba cũng không thể biến thành người xấu được nha."

"Vậy ba nếu như biến thành người xấu rồi, con sẽ không yêu ba nữa sao?"

"Đương nhiên sẽ không nha, con vẫn sẽ yêu ba, con sẽ biến thành em bé xấu xa." Đào Tử nói.

"Con nếu như làm em bé xấu xa, chuyện xấu con muốn làm nhất là cái gì?" Hà Tứ Hải có chút ngạc nhiên hỏi.

Bởi vì quan tâm đến bà nội, tốc độ đi bộ của mọi người không nhanh, chậm rãi, vừa đi vừa nói chuyện.

"Ừm... , không cho Huyên Huyên ăn đồ ăn, không cho Uyển Uyển cười."

Uyển Uyển với Huyên Huyên khiếp sợ mà há to mồm.

Khó có thể tin được nhìn Đào Tử.

Không nghĩ tới cô bé là Đào Tử như vậy.

Quả nhiên là tên xấu xa, Đào Tử xấu xa.

"Thật thông minh." Hà Tứ Hải vuốt đầu nhỏ của cô tán dương.

Huyên Huyên với Uyển Uyển vẻ mặt vốn đang khiếp sợ nhìn Đào Tử Huyên Huyên ngay lập tức ngẩng đầu nhìn về phía Hà Tứ Hải.

"Nhìn cái gì, lại nhìn không cho các em ăn đồ ăn, không cho em cười."

Hà Tứ Hải "Hung tợn" mà nói.

"hiahiahia ..." Uyển Uyển đầu tiên

Nhịn không được bật cười.

Huyên Huyên lấy trong túi ra một cây kẹo mút nhét vào trong miệng.

Điều này hoàn toàn là khiêu khích.

Đúng lúc này, Đào Tử đi tới, đưa tay kéo túi áo của cô ra nhìn vào.

Huyên Huyên ngay lập tức hốt hoảng.

"Chị không có, không còn đâu." Cô nhanh tay giữ chặt túi.

"Rõ ràng là còn mà, em thấy được." Đào Tử trực tiếp đem tay nhỏ với vào, lấy ra một cái.

Sau đó thuận tay đưa cho Uyển Uyển bên cạnh.

Sau đó thò tay vào một lần nữa.

"Không có, không có, thật sự không có." Huyên Huyên giữ chặt túi, vẻ mặt đáng thương nói.

Nhưng mà tay nhỏ Đào Tử nhanh chóng rút ra, trên tay vẫn còn một cái.

"Bạn học nhỏ phải biết chia sẻ, chia sẻ mới vui vẻ được."

Huyên Huyên che miệng túi, vẻ mặt đưa đám nói: "Đào Tử là đồ siêu xấu xa, cướp kẹo mút của em, còn nói em phải vui vẻ."

Đám người nghe nàng nói, bắt đầu cười ha hả.

Khoan hãy nói, thật sự còn rất có đạo lý.

"Hừ, em là đào không nói đạo lý." Đào Tử dương dương đắc ý nói.

Dự trước tiến vào nhân vật phản diện.

"hiahiahia ..." Uyển Uyển theo bản năng mà muốn cười, sau đó vội vàng đem miệng nhỏ che lại.

Đoàn người rất nhanh đã đến ký túc xá của Trương Lộc, đương nhiên, Hà Tứ Hải không đi lên, mà đợi ở dưới lầu.

Hà Tứ Hải đứng ở dưới lầu, thu hút các bạn học nữ khác đi qua đều đánh giá.

Thậm chí có chút gan lớn, trực tiếp đi lên hỏi phương thức liên lạc.

Chủ yếu là khí chất của Hà Tứ Hải thật sự là quá tốt, vừa đứng ở chỗ đó, liền cho người ta một loại cảm giác phi thường.

Cho nên, đợi đến lúc Trương Lộc và những người khác đi xuống, Hà Tứ Hải đã bị một đám người vây quanh rồi.

Vốn là ngày nghỉ, nữ sinh ở lại trong ký túc xá đương nhiên là rất nhiều người.

Lưu Vãn Chiếu vội vàng tiến lên khoác cánh tay Hà Tứ Hải, biểu thị công khai chủ quyền của cô.

Nhưng vẫn có một số nữ sinh còn chưa từ bỏ ý định.

"Soái ca, nếu như chia tay, có thể suy tính tới tôi nha."

"Soái ca, anh có ngại có thêm một người bạn gái khác nữa không?"

Khá lắm, con gái bây giờ đều cởi mở như vậy sao?

"Đi ra, đi ra ..." Đúng lúc này Trương Lộc đi lên phía trước, xua đuổi bọn họ đi.

Bọn họ hẳn là đều biết Trương Lộc, lúc này mới mỉm cười tản ra.

"Anh có phải là rất đắc ý không?" Lưu Vãn Chiếu có chút bất mãn hỏi Hà Tứ Hải.

Hà Tứ Hải gật đầu, điều này làm cho Lưu Vãn Chiếu giận.

"Được rồi, anh chọc em thôi, em không thấy anh một chút phương thức liên lạc cũng không muốn sao?"

Nghe hắn nói như vậy, Lưu Vãn Chiếu mới thoả mãn gật đầu.

Mà Hà Tứ Hải lúc này mới chú ý tới, ba đứa nhỏ này vậy mà đang ôm một đống đồ ăn.

Các con đây là đánh cướp phòng ngủ của chị Tiểu Lộc à?

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment