Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1090 - Chương 1090: Chơi Đùa.

Chương 1090: Chơi Đùa. Chương 1090: Chơi Đùa.

"Tứ Hải, anh có từng suy nghĩ qua thi vào trường đại học gì không?"

Lúc từ trường học Trương Lộc đi ra, Lưu Vãn Chiếu hướng về Hà Tứ Hải hỏi.

Trước đây Hà Tứ Hải còn lo lắng về chuyện tiền bạc, nếu như đi học, Đào Tử sẽ không người chăm sóc.

Nhưng bây giờ không giống nhau, tiền căn bản không thiếu, Đào Tử cũng có người chăm sóc.

Cho nên Hà Tứ Hải đi thi đại học, hoàn toàn không là vấn đề, hơn nữa hắn còn trẻ.

Hà Tứ Hải lại trực tiếp lắc đầu.

Bởi vì lên đại học đối với hắn mà nói, đã hoàn toàn mất đi ý nghĩa.

Chỉ là vì một tấm bằng tốt nghiệp sao? Hoàn toàn không cần phải vậy.

Thời gian sau này, liền giao tất cả cho Trương Lộc.

Mặc dù có mấy nơi trước đó Hà Tứ Hải đã từng đến.

Thế nhưng dù sao cũng là lấy bà nội làm chủ.

Về phần đứa nhỏ thì càng không sao, một lần hai lần đối với các nàng mà nói không kém, các nàng là càng để ý buổi trưa ăn cái gì với mong đợi ngày mai đi bãi biển.

"Ồ, các em ngày mai đi bờ biển? Đi bờ biển chỗ nào?" Trương Lộc ở bên cạnh nghe vậy kinh ngạc hỏi.

"Chúng em muốn đi tìm Hân Hân chơi." Đào Tử ở bên cạnh là người đầu tiên hét lên.

"Hân Hân?"

"Chính là lần trước ở trên bờ cát, bọn họ gặp được một cô bé mũm mĩm." Hà Tứ Hải giải thích.

Trương Lộc nghe vậy lộ ra vẻ chợt hiểu, sau đó lập tức nói: "Chị cũng muốn đi."

"Cô đi làm gì, cô cũng ngồi nghịch đất cát à?"

"Không được à?" Trương Lộc chống nạnh, giận đùng đùng nói.

"Được, đi, mang cô đi là được chứ gì?"

"Này còn tạm được." Trương Lộc dương dương đắc ý nói.

Giống như đánh thắng một trận chiến vậy.

Lưu Vãn Chiếu có thể là nhìn ra được, Hà Tứ Hải rất nhiều lúc đúng là cố ý tìm Trương Lộc gây sự.

Nhưng cũng không khiến cô phải bận tâm.

Đây là tại sao vậy chứ?

Quan hệ giữa hai người, không cần giữ bí mật, nên cô trực tiếp hỏi Hà Tứ Hải.

"Ừm, cho vui thôi." Hà Tứ Hải cũng nói thẳng.

"Vui?" Lưu Vãn Chiếu nghe vậy vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.

Sau đó cô chợt nhớ tới, trước đó có một quãng thời gian, Hà Tứ Hải đã bày sạp để giảm bớt áp lực trong lòng.

"Có phải trạng thái của anh không được tốt cho lắm?" Cô có chút lo lắng hỏi.

Cô nói đến mức rất uyển chuyển.

Hà Tứ Hải gật đầu.

Sắc mặt Lưu Vãn Chiếu ảm đạm nói: "Em có phải là rất vô dụng hay không, cũng không giúp được anh chuyện gì."

"Không, em đã giúp anh rất nhiều rồi." Hà Tứ Hải duỗi tay sờ gò má của cô nói.

Lưu Vãn Chiếu chớp mắt, bắt đầu có chút không hiểu, sau đó đỏ mặt xấu hổ.

Cô nhớ tới buổi tối hoang đường ngày hôm ấy.

Lưu Vãn Chiếu đưa tay đập nhẹ bả vai Hà Tứ Hải một cái, cúi đầu xuống, chỉ thấy Đào Tử đang dùng vẻ mặt tò mò nhìn cô.

Lưu Vãn Chiếu càng thêm xấu hổ, vội vàng che mặt hướng về phía trước đuổi theo Trương Lộc.

"Kỳ quái." Đào Tử nghi ngờ nói.

"Là yêu đến thích á." Huyên Huyên ở bên cạnh nghe vậy lập tức nói ra.

"Yêu đến thích?"

"Chính là người lớn anh yêu em, em yêu anh, tới tới đi đi."

Đứa nhỏ biết rất rõ.

"Ha ha, I love you too." Đào Tử nghe vậy ngơ ngác mà nói.

Huyên Huyên nghe vậy lập tức cảnh giác che cái túi nhỏ của mình lại.

Nàng không che còn đỡ, vừa che liền bị hiềm nghi giấu đầu lòi đuôi.

"Ồ? Trong túi chị có những gì cho em nhìn một chút." Đào Tử tò mò hỏi.

"Chẳng có cái gì cả." Huyên Huyên sốt sắng mà nói.

Nàng muốn buông tay xuống và giả vờ như không có gì, nhưng cũng có chút lo lắng Đào Tử thừa cơ đoạt mất, che càng chặt hơn.

Nhưng càng làm như vậy, Đào Tử càng chắc chắn có thứ gì đó ở trong túi.

"Mau cho em xem một chút đi."

"Không được." Huyên Huyên liền chạy về phía trước.

"Đừng chạy."

"Bỏ chạy, không chạy là đồ ngốc." Huyên Huyên quay đầu lại còn làm cái mặt quỷ.

"Đồ ngốc, đừng chạy." Đào Tử lập tức nói.

Huyên Huyên nhất thời còn chưa phản ứng lại.

Nhưng mà có thời gian suy nghĩ sao, nàng chạy một cách vụng về với đôi chân ngắn của mình, Đào Tử trong lúc nhất thời cũng không thể đuổi kịp nàng.

"hiahiahia ..." Uyển Uyển ở bên cạnh nở nụ cười.

Lại nhắc nhở Đào Tử, cô không đuổi, quay lại một phát bắt được Uyển Uyển.

"Lên cho em." Đào Tử vung lên cánh tay nhỏ.

Uyển Uyển cũng không ngu, vung tay lên, hai người liền xuất hiện ở phía sau Huyên Huyên.

Huyên Huyên giật mình.

Vội vàng chuẩn bị chạy đi, tuy nhiên lại bị Đào Tử kéo quần.

Sau đó ——

Cái mông suýt chút nữa lộ ra bên ngoài, nhưng cũng may bên trong còn có mặc quần áo m Dương.

"Đừng kéo á, đừng kéo á." Huyên Huyên vội vàng giữ quần của mình cầu xin.

"Vậy mau cho em xem thử trong túi áo chị có gì." Đào Tử kiên trì không ngừng nói.

"Em buông tay, buông tay chị liền cho em xem." Huyên Huyên thỏa hiệp nói.

Nhưng mà khóe miệng nàng lại không tự chủ được nở nụ cười.

Đào Tử hơi nghi hoặc một chút mà nhìn nàng, không hiểu nàng vì sao lại cười.

Huyên Huyên vội vàng bày ra dáng vẻ như không có chuyện gì xảy ra, sau đó mở ra miệng túi cho nàng xem: "Là kẹo ngọt, em nhất định là không thích ăn có đúng hay không?"

Hà Tứ Hải và những người khác bên cạnh nghe nàng nói như vậy, đã sớm thấy có gì đó sai sai rồi.

Tại sao phải cường điệu ngọt, hơn nữa còn cố ý nói Đào Tử không thích ăn.

Đào Tử làm sao có khả năng không thích ăn, chỉ cần là đồ ngọt, không có đứa trẻ nào là không thích.

Nhưng mà Đào Tử với Uyển Uyển rất rõ ràng là hai đứa nhỏ ngốc cũng không hề phát hiện ra có vấn đề.

Quả nhiên Đào Tử lập tức nói: "Em muốn ăn, cho em một cái."

Lần này Huyên Huyên không có giấu diếm, mà là hào phóng lấy ra một viên đưa cho Đào Tử, đồng thời còn đưa cho Uyển Uyển một viên.

Mà lúc này Trương Lộc ở bên cạnh cũng nhìn ra, kẹo này nhất định là Lâm Văn Tĩnh cho nàng, trước đó nàng cũng đã ăn qua, chỉ có thể nói nâng cao tinh thần tỉnh táo, một lời khó nói hết ...

Quả nhiên hai đứa nhỏ ngốc nghếch không chút nghĩ ngợi, mở giấy gói kẹo ra liền nhét vào trong miệng.

Sau đó các nàng cùng nhau biến thành như vậy.

o

Thật sự là quá chua, chua đến nỗi các ngũ quan trên mặt đều nhăn lại với nhau.

"Ha ha ha ..." Huyên Huyên chống nạnh, nở một nụ cười thật xấu xa.

"Phi phi phi ..."

Đào Tử với Uyển Uyển vội vàng đem kẹo trong miệng phun ra.

Hóa ra loại này chính là chua, một viên có thể làm ê hết răng, mùi vị đó đúng là một lời khó nói hết.

Cô gái Lâm Văn Tĩnh kia có thể chơi chung với Trương Lộc, đương nhiên cũng là một cô gái lập dị.

Lúc Huyên Huyên ở trong ký túc xá, nàng liền lừa Huyên Huyên một lần.

Huyên Huyên học được một bài học, ngay lập tức sẽ nghĩ đến Đào Tử với Uyển Uyển hay cướp kẹo của nàng.

Cho nên lập tức nổi ý định đùa nghịch.

Đừng nói Đào Tử, nếu không phải sau đó cô bé nói câu nói kia, thì đám người lớn Hà Tứ Hải cũng đã bị lừa rồi.

Có thể thấy được đứa nhỏ này rất thông minh.

"Đừng chạy." Đào Tử đưa tay qua bắt nàng.

Nhưng là Huyên Huyên cười xong, sớm đã xoay người bỏ chạy.

Nàng duy nhất tính sai một chuyện, có Uyển Uyển ở đây, nàng có thể chạy thoát được sao?

Còn chưa chạy được vài bước, đã bị hai người đuổi theo.

Uyển Uyển bắt được tay của nàng, Đào Tử véo mặt của nàng.

"Tha mạng ..." Huyên Huyên quyết đoán nhận sai nói.

"Không được, chị phải tiếp nhận trừng phạt." Đào Tử nói.

"Vậy em véo vào mặt chị, rồi thả chị ra có được hay không?" Huyên Huyên cò kè mặc cả nói.

"Không được, em còn muốn đánh mông chị, cái đồ xấu xa này." Đào Tử hầm hừ nói.

"Cho chị ấy ăn kẹo, cho chị ấy ăn kẹo ..." Uyển Uyển ở bên cạnh nhỏ giọng nói.

"Hả?"

Đào Tử vẻ mặt vui vẻ, đây là ý kiến hay nha.

Huyên Huyên: Σ(°°||| )︴

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment