Cả ngày hôm đó đều do Trương Lộc sắp xếp.
Nhưng trên thực tế cũng không có đi chỗ nào, dù sao bà nội lớn tuổi, rất nhiều nơi không đi được, sợ bà đi nhiều mệt mỏi.
Cuối cùng vẫn là đi đến công viên Tú Việt lần trước Hà Tứ Hải và những người khác đi, dù sao đây cũng là kiến trúc tiêu biểu ở Dương Thành, đường vừa dễ đi, người già đi vài vòng trong này cũng thích hợp.
Nhưng mà buổi trưa, cũng không có đến nhà hàng lần trước ăn.
Không phải là không ngon mà không đi, là vì có chút xa, hơn nữa còn đang ở gần trường học Trương Lộc, thêm vào hôm nay thứ bảy, khẳng định có rất nhiều người.
Cho nên liền tìm một nhà hàng gần công viên để ăn cơm.
Sau khi ăn cơm xong thì đi dạo, nhưng mà bà nội có chút mệt, chỉ có thể ngồi trên ghế dựa nghỉ ngơi.
Ba đứa nhỏ tràn đầy năng lượng, ở trong công viên chạy khắp nơi.
Một chiếc lá cây.
Một cành cây khô.
Một con côn trùng đang bay.
Một đóa hoa nhỏ.
...
Tất cả mọi thứ, đều có thể trở thành là niềm vui của các cô bé.
Các nàng đang ở độ tuổi không buồn không lo, công viên tràn ngập tiếng cười vui vẻ của họ.
Khi mặt trời sắp xuống núi, nhóm người Hà Tứ Hải mới trở về Hợp Châu.
Trương Lộc đương nhiên cũng đi theo.
Nàng nói năng hùng hồn nói sợ ngày mai bọn họ trộm lén đi chơi, mà không mang theo nàng.
Hơn nữa nàng còn nói nhớ bà nội, buổi tối muốn cùng ngủ chung với bà nội.
Được, lý do này rất cường đại, Hà Tứ Hải cũng không tiện cự tuyệt, thế là cũng đưa nàng về Hợp Châu.
Mặc dù đã có mấy lần kinh nghiệm, thế nhưng Trương Lộc vẫn như trước cảm thấy cực kỳ thần kỳ.
Vừa rồi bọn họ còn ở Dương Thành, trong nháy mắt, bọn họ liền vượt qua mấy ngàn km trực tiếp về đến nhà.
"Uyển Uyển, em thực sự là thật lợi hại." Trương Lộc hướng về Uyển Uyển duỗi ra ngón tay cái.
Uyển Uyển là người cho tới nay nàng muốn tạo quan hệ tốt nhất.
Như vậy về sau nàng muốn đi nơi nào, liền đi nơi đó, tiền vé máy bay cũng bớt đi.
"hiahiahia ..."
Uyển Uyển nhận được lời khen chỉ là không ngừng mà cười khúc khích.
Nhưng nụ cười trên mặt như nói cho mọi người biết, nàng lúc này là vui vẻ cỡ nào.
"Em đi nói với mẹ chúng ta đã trở về rồi." Lưu Vãn Chiếu nói.
Sở dĩ nói như vậy, là vì đêm nay Hà Tứ Hải không nấu cơm, mà là tới nhà Lưu Vãn Chiếu ăn cơm.
Lưu Vãn Chiếu về nhà cùng với Tôn Nhạc Giao lên tiếng chào hỏi trở về.
Chỉ thấy bà nội ngồi ở trước bàn ăn nghỉ ngơi, hơn nữa còn mỉm cười nhìn về phía trung tâm phòng khách.
Hóa ra Trương Lộc đang cùng với bọn nhỏ chơi diều hâu vồ gà con.
Trương Lộc ra vẻ gà mẹ, Uyển Uyển với Huyên Huyên giả trang làm gà con.
Còn lại Đào Tử đương nhiên là diều hâu rồi.
Nàng ngửa mặt lên trời phát ra tiếng kêu gào gừ gào gừ, sau đó nhào tới, làm cho Uyển Uyển với Huyên Huyên hét lên.
Mặc dù con diều hâu này tiếng kêu có chút kỳ quái, thế nhưng ai bảo nàng là đào không nói đạo lý chứ.
Lưu Vãn Chiếu không thấy bóng dáng Hà Tứ Hải đâu, nên đi tìm hắn, phát hiện hắn đang ở ban công.
"Anh đứng ở chỗ này làm gì thế?" Lưu Vãn Chiếu đi tới, từ phía sau lưng ôm hông của hắn.
Sau đó đem đầu để ở trên vai hắn, theo ánh mắt của hắn nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Ngoài cửa sổ là sóng gợn lăn tăn của mặt hồ Kim Hoa.
Mặt trời lặn một nửa ở trên mặt hồ, một nửa dưới mặt hồ.
Gió nhẹ lướt qua mặt hồ, tạo nên từng trận sóng quang, xa xa có vài chiếc thuyền đánh cá đang gợn sóng.
Tiếng cười đùa của bọn nhỏ vang lên sau lưng, lúc này lòng người trở nên bình yên lạ thường.
Lưu Vãn Chiếu không nói thêm gì nữa, cứ như vậy lẳng lặng mà kề sát ở trên lưng Hà Tứ Hải, tận hưởng khoảng thời gian tốt đẹp này.
Nhưng mà rất nhanh rắc rối ập tới.
Đầu tiên là Tiểu Bạch, ở giữa hai chân bọn họ chui tới chui lui.
Sau đó là ba đứa nhỏ chạy tới, kéo bệ cửa sổ, coi như xà đơn, cố gắn duỗi đầu lên.
Hự hự ... , ba đứa nhỏ nỗ lực nửa ngày, cũng không thể đem đầu ló ra sau bệ cửa sổ.
Cuối cùng các nàng cũng từ bỏ.
Huyên Huyên học bộ dạng của Lưu Vãn Chiếu, ôm Đào Tử.
Uyển Uyển đương nhiên không cam lòng rớt lại phía sau, lại ở phía sau ôm Huyên Huyên.
Sau đó ——
Các nàng chợt phát hiện, như vậy giống như là đang lái tàu lửa nhỏ.
Sau đó các nàng cũng là thật sự ở trên ban công lái tàu lửa.
Tiểu Bạch bị các nàng đuổi cho chạy khắp nơi tán loạn, kêu meo meo.
Tất cả bầu không khí tốt đẹp, đã bị các nàng làm hỏng hết.
Nhưng mà Hà Tứ Hải cũng không có vì vậy cảm giác các nàng ầm ĩ.
Trái tim hắn lần nữa đã yên tĩnh trở lại.
Tiếng cười vui vẻ của bọn họ khiến tâm trạng của hắn vốn dĩ đang u ám tan biến đi.
"Ba ba, ba chơi cùng với bọn con đi."
Nhìn thấy Hà Tứ Hải lôi kéo Lưu Vãn Chiếu chuẩn bị trở về phòng, Đào Tử kéo hắn lại nói.
"Không chơi."
Tuy rằng không chê các nàng ầm ĩ, nhưng còn chưa muốn cùng nhóm các nàng chơi trò chơi ấu trĩ.
"Con cho ba làm đầu tàu lửa." Đào Tử nói.
Dường như làm đầu xe lửa là chuyện vinh dự cỡ nào.
"Ba không muốn lái xe lửa, cũng không muốn làm cái gì đầu xe lửa, còn đừng tiếp tục chạy đuổi theo Tiểu Bạch nữa, Tiểu Bạch bị các con dọa sợ rồi, buổi tối ngủ đoán chừng đều sẽ thấy ác mộng."
"Vậy ba muốn lái xe gì? Tiểu Bạch buổi tối cũng sẽ không gặp ác mộng." Đào Tử nói.
"Xe gì ba cũng không muốn lái, còn có, làm sao con biết được Tiểu Bạch buổi tối sẽ không gặp ác mộng? Con cũng không phải là Tiểu Bạch?"
"→ _ → "
Ba đứa nhỏ lập tức dùng ánh mắt như thế nhìn Hà Tứ Hải.
"Sao?" Hà Tứ Hải có chút kỳ quái hỏi.
Ba đứa nhỏ chụm lại nói nhỏ với nhau, còn chỉ chỏ với hắn.
Hà Tứ Hải quyết định phớt lờ bọn họ, xoay người trở về phòng.
Nhưng mà Đào Tử kéo hắn lại, không cho đi.
"Làm gì nữa?"
"Ba thật sự không biết?" Đào Tử nghi hoặc hỏi.
"Biết cái gì?"
"Tiểu Bạch là con mèo nhỏ nha."
"Ba biết nó là Mèo, không phải chó, càng không phải là con chuột." Hà Tứ Hải có phần bất đắc dĩ nói.
"Mèo không ngủ vào ban đêm nha." Đào Tử nói.
Hà Tứ Hải:...
"Nó không ngủ, thì làm sao có thể nằm mơ chứ? Ba ba thật ngốc."
"Tiểu Bạch nhà chúng ta tương đối đặc biệt, nó là một con mèo lười ngủ vào ban đêm." Hà Tứ Hải suy nghĩ một chút nói.
Ba đứa nhỏ: ???
Mấy đứa nhỏ bây giờ không dễ lừa đâu.
"Coi bọn con là trẻ con không biết gì sao?" Đào Tử nói.
"Chẳng lẽ không đúng sao?" Vẻ mặt Hà Tứ Hải có chút xấu hổ.
"Coi bọn con là đồ đần sao? Tiểu Bạch buổi tối không ngủ, bởi vì nó buổi tối phải bắt con chuột." Đào Tử nói.
Huyên Huyên với Uyển Uyển lập tức phụ họa gật đầu.
"Nhà chúng ta có con chuột nào không?" Hà Tứ Hải hỏi.
Đào Tử suy nghĩ một chút, sau đó lắc lắc đầu, nàng hình như là chưa từng thấy con chuột nào ở trong nhà mình.
"Cho nên, cần gì phải bắt chuột chứ?"
"Đó là bởi vì ... Đó là bởi vì chuột đều bị Tiểu Bạch trảo rơi mất, Tiểu Bạch thật là lợi hại, có đúng hay không, Tiểu Bạch."
Đào Tử nói xong, một cái bắt được Tiểu Bạch muốn trốn đi.
"Miêu Miêu ..." Tiểu Bạch bất mãn mà kêu vài tiếng.
"Ba xem, Tiểu Bạch nó nói đúng." Đào Tử lập tức cười nói.
Hà Tứ Hải:...
"Con nói đúng." Hà Tứ Hải quyết định không tranh luận cùng với các nàng nữa.
Tranh luận tiếp thì thật sự sẽ rơi vào bẫy của bọn họ, đạt được mục đích chơi cùng với các nàng.
Nhưng mà Đào Tử lôi kéo hắn không thể đi, hôm nay không làm đầu xe lửa, chỗ nào cũng không được đi.
Hà Tứ Hải bị nàng quấn lấy không có cách nào, chỉ có thể bất đắc dĩ trở thành đầu xe lửa.
"Xe lửa yếu ô ô ô ... , nhanh lên một chút ô ô ô ..."
"Ô ô ô ..."
"Xe lửa còn phải đi dạo ăn đi ăn ..." Đào Tử lại nói.
Ở phía sau Huyên Huyên nghe vậy ngây người, vội vàng hỏi tới: "Ăn cái gì?"
"hiahiahia ... Ăn trẻ con." Uyển Uyển sau lưng nhỏ giọng nói.
Lưu Vãn Chiếu ở bên cạnh rốt cuộc không nhịn được bắt đầu cười ha hả.
------
Dịch: MBMH Translate