Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1092 - Chương 1092: Thế Giới Giấc Mơ Của Đào Tử.

Chương 1092: Thế Giới Giấc Mơ Của Đào Tử. Chương 1092: Thế Giới Giấc Mơ Của Đào Tử.

Buổi tối, Tôn Nhạc Dao làm một bữa thịnh soạn cho mọi người.

Lưu Trung Mưu còn lôi kéo Hà Tứ Hải uống mấy chén.

Nhưng mà bản thân mình lại không cẩn thận uống quá nhiều, sau đó hát kinh kịch ở trên bàn.

Chọc cho mọi người cười ha ha.

Về phần Uyển Uyển, đương nhiên là cũng ăn ké rồi.

Chu Ngọc Quyên chỉ là hỏi một câu, sau đó liền kệ nàng, dù sao ba đứa nhóc cũng thường xuyên ăn cơm ở nhà của nhau, đều đã quen.

"Ba ba thật giỏi, lại đến một bài, lại đến một bài."

Hát xong một khúc, Huyên Huyên giục Lưu Trung Mưu lại hát một bài, tuy rằng nàng hoàn toàn nghe không hiểu, thế nhưng cứ ồn ào theo là được rồi.

Ngay cả Tôn Nhạc Dao đều không vội vã thu dọn bát đũa, cười tủm tỉm ngồi ở bên cạnh nhìn, thỉnh thoảng còn nhỏ giọng phụ họa.

Ba đứa nhóc cũng oa oa phụ họa, từng người hát ca khúc mà chính mình cũng không biết.

Lưu Vãn Chiếu và Trương Lộc ở bên cạnh nhỏ giọng nói chuyện.

Bà nội nghe hiểu kinh kịch, vào thời của các nàng chỉ có đài phát thanh, đài phát thanh thường xuyên hát kinh kịch, là một trong những hoạt động giải trí không nhiều khi đó. Cho nên, nàng ngồi ở bên cạnh, tay nhẹ nhàng vỗ đùi, yên lặng lắng nghe.

Hà Tứ Hải rất yêu thích bầu không khí như vậy, lúc này mới khiến hắn cảm thấy có nhà.

Ngày thứ hai.

Hà Tứ Hải mơ mơ màng màng còn chưa tỉnh ngủ, đã cảm thấy có người đang lay thân thể của hắn.

"Ba ba, ba ba, nhanh thức dậy một chút nha."

Hà Tứ Hải mở mắt ra, liền thấy Đào Tử mở to đôi mắt sáng lấp lánh, cưỡi ở trên bụng của hắn.

"Con không ngủ à, làm gì thế?" Hà Tứ Hải rất là bất đắc dĩ hỏi.

"Nhanh thức dậy một chút, Hân Hân đang chờ chúng ta ở bãi cát. Nàng còn mang theo đồ ăn ngon cho chúng ta nữa nha." Đào Tử nói.

"Mấy giờ rồi?" Hà Tứ Hải cầm điện thoại di động lên nhìn, mới năm giờ rưỡi, trời còn chưa sáng.

"Nào có ai đi bờ biển sớm như vậy, nhanh tiếp tục ngủ cho ba."

Hà Tứ Hải duỗi cánh tay ra, "Quét" nàng xuống từ trên bụng của mình, sau đó dùng chăn che lên người nàng.

Đào Tử bất mãn không ngừng lăn lộn ở trong chăn giống như là một con sâu lông.

"Đừng nhúc nhích, nhanh ngủ đi."

"Nhưng mà con không ngủ được."

"Nhắm mắt lại là ngủ được thôi."

"Nhắm mắt lại con cũng không ngủ được, ba ba, ba kể chuyện xưa cho con đi."

Hà Tứ Hải: . . .

"Có được hay không, có được hay không." Đào Tử duỗi ngón tay ra, gãi gãi chóp mũi của Hà Tứ Hải.

“Được rồi, được rồi, ba kể không phải là được rồi sao." Hà Tứ Hải bị nàng làm cho không còn buồn ngủ nữa, người cũng hoàn toàn tỉnh táo lại.

"Chờ đã, không đúng, Hân Hân nói chờ con ở bãi cát vào lúc nào vậy, còn mang đồ ăn ngon cho con nữa? Sẽ không phải lại là ở trong mơ đo chứ?"

"Đúng vậy." Đào Tử nói với vẻ hùng hồn.

Hà Tứ Hải cũng không biết nên nói gì nữa rồi.

Nếu là người bình thường, nằm mơ chắc chắn đều là giả, thế nhưng giấc mơ của Đào Tử vẫn đúng là khó nói.

"Nhưng mà Đào Tử, tại sao con nằm mơ lại không mơ thấy ba vậy?” Hà Tứ Hải đột nhiên hỏi.

"Ồ?" Đào Tử nghe vậy thì lấy làm kinh hãi.

"Hừm, chuyện này. . . Chuyện kia. . ." Đào Tử có chút hoảng rồi.

"Con có phải là không thích ba, cho nên nằm mơ mới không muốn gặp ba? Ai yo, ba rất là buồn nha." Hà Tứ Hải nói với vẻ khoa trương.

"Không phải, không phải, con thích ba nhất." Đào Tử cuống quít nói.

“Có đúng không? Ba không tin, trừ khi con nằm mơ thấy ba." Khóe miệng của Hà Tứ Hải không nhịn được mà cong lên.

"Được, được, con bây giờ sẽ nằm mơ, ba đừng giận có được hay không?" Đào Tử sốt sắng nói.

"Có thể, vậy ba tạm thời không tức giận nữa." Hà Tứ Hải nói.

Đào Tử nghe vậy thì lập tức nhắm mắt lại cố gắng ngủ.

Hà Tứ Hải vốn chỉ là đùa nàng, cũng không ngờ rằng tiếng thở đều đều của nàng rất nhanh đã vang lên rồi.

Cái này gọi là không ngủ được sao?

"Con lợn nhỏ này." Hà Tứ Hải có chút buồn cười mà chỉnh chăn lại giúp nàng.

Nhưng mà Hà Tứ Hải bị nhóc con dằn vặt như vậy đã không còn cảm thấy buồn ngủ chút nào nữa rồi.

Thế nhưng hắn cũng không rời giường, dù sao thì bây giờ còn sớm, hắn cứ như vậy mà nằm ở trên giường, ôm bé con vào dưới nách, nghĩ miên man.

Nhưng mà.

Hà Tứ Hải bỗng nhiên phát hiện không đúng.

Hắn nào còn ở trên giường, mà đang đứng ở dưới một gốc cây khổng lồ.

Cây lớn như lọng che, xanh um tươi tốt, cây cối khắp nơi trùng điệp xanh mướt.

Mà cây lớn mọc lên ở trên một sườn núi, trên sườn núi đầy cỏ xanh ngang eo.

Hà Tứ Hải nhìn xuống dưới sườn, có một dòng sông to lớn đang uốn lượn qua dưới sườn, làm cho toàn bộ sườn núi biến thành một toà đảo biệt lập.

Đây là ở trong giấc mơ của Đào Tử sao?

Nhưng mà.

Hắn có ngủ sao?

Hà Tứ Hải rất là nghi hoặc, hắn nhớ rằng bản thân mình cũng không có ngủ mà.

Không ngủ cũng có thể bị mạnh mẽ kéo vào được? Lợi hại như vậy sao?

Nhưng mà, đây là nơi nào?

Theo lý thuyết, tất cả trong giấc mộng thực ra đều là ánh xạ của hiện thực, cho dù khuếch đại bao nhiêu thì đều sẽ để lại dấu vết ở trên thực tế.

Đào Tử đã từng đi qua những chỗ nào, Hà Tứ Hải đương nhiên là không thể không biết.

Hà Tứ Hải quan sát tỉ mỉ bốn phía một chút, trong lòng hơi động.

Đây không phải là Hà gia trang sao?

Cây to phía sau này tương ứng với cây liễu lớn trên thực tế.

Sườn núi thì càng không cần phải nói rồi, tuy rằng trên sườn núi tuyệt đối không có nhiều cỏ dại như vậy, thế nhưng giấc mơ thường sẽ được khuếch đại lên.

Nhưng mà phía dưới dòng sông lại là cái gì?

Trên thực tế là một con đường cái bằng xi măng.

Cho nên trong giấc mộng đã biến thành dòng sông.

Ngay vào lúc Hà Tứ Hải đang âm thầm suy đoán, bỗng nhiên nghe thấy giọng nói của Đào Tử.

"Ba ba, ba ba. . ."

"Đào Tử." Hà Tứ Hải vội vàng gọi.

"Con ở đây." Giọng nói của Đào Tử truyền đến từ phía xa.

Hà Tứ Hải nhìn lại theo tiếng kêu nhìn, liền thấy bụi cỏ phía xa động đậy.

Hóa ra là bởi vì bụi cỏ quá cao nên đã che khuất mất nàng.

Nàng như là một con thỏ nhỏ, từ trong bụi cỏ rậm rạp chui đến trước mặt Hà Tứ Hải.

"Ba ba, hì hì. . ." Đào Tử vui vẻ nở nụ cười.

Hà Tứ Hải ôm nàng lên, đưa tay lấy vụn cỏ trên đầu nàng xuống.

Giấc mơ này thực sự là quá chân thực rồi.

"Đây là nơi nào?" Hà Tứ Hải tò mò hỏi.

"Đây là nhà nha." Đào Tử nghiêng đầu nhỏ nói.

"Nhà sao?"

Hà Tứ Hải cho rằng nàng đang nói đến quê nhà Hà gia trang, nên cũng không nghĩ nhiều.

Nhưng mà...

Đúng lúc này, thế giới đột nhiên trở nên sáng ngời.

Hà Tứ Hải ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời.

Lúc này mới phát hiện bầu trời đầy sao, hơn nữa nhìn còn rất gần, cảm giác như đưa tay là có thể hái tới.

Lúc này bầu trời có vô số sao băng xẹt qua, là chúng nó rọi sáng toàn bộ thế giới.

Dưới cái nhìn của Hà Tứ Hải, tất cả những sao băng kia đều rơi xuống dòng sông dưới sườn núi không một tiếng động.

Quả nhiên là giấc mơ, trong lòng Hà Tứ Hải cảm khái, nếu là trên thực tế, nhiều sao băng rơi xuống như vậy thì nhất định sẽ phát ra động tĩnh khổng lồ.

Ngay vào lúc Hà Tứ Hải chuẩn bị tiến lên một bước để quan sát nơi này, Đào Tử đột nhiên nói: "Ba ba, con dẫn ba đi chơi."

Nói xong, cảnh sắc trước mắt hai người bỗng nhiên thay đổi, bọn họ đi tới một bãi biển.

Hà Tứ Hải biết nơi này, chính là bãi cát mà các người Đào Tử thường xuyên chơi đùa.

Nhưng mà dáng vẻ của biển rộng trước mắt lại thay đổi một phen.

Một con cá voi lớn đang nổi ở trên mặt biển.

Sứa trong suốt trôi nổi ơ trên mặt biển như là từng chiếc đèn.

Bạch tuộc hồng nhạt dùng xúc tu đánh vào mặt nước rất có tiết tấu.

Cá heo bảy màu nhảy lên ở trên mặt nước, tia sáng lập lòe chói mắt.

. . .

Khá lắm, quả nhiên là giấc mơ, hoàn toàn không nói bất kỳ logic nào.

"Đào Tử."

Đúng lúc này, giọng nói của nhóc mập Hân Hân truyền đến.

Hà Tứ Hải quay đầu nhìn lại, liền thấy đối phương đang cưỡi ở trên một con bướm lớn, bay về phía bọn họ.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment