Hà Tứ Hải thả Càn Khôn Nhị Khí ra, tốc độ bổ một mặt cắt cực kỳ nhanh.
Thế nhưng tốc độ đối phương thu tay về cũng cực kỳ nhanh.
Thế nhưng điều khiến cho Hà Tứ Hải bất ngờ chính là, Uyển Uyển bỗng nhiên gấp gáp lắc lắc trống bỏi trên tay.
Toàn bộ Đại Diễn Ngũ Hành Trận dường như bị đông lại trong chớp mắt, bàn tay của đối phương đương nhiên cũng không ngoại lệ.
Những chuyện xảy ra đều chỉ là trong chớp mắt, khiến cho đối phương thu về không kịp, hai ngón tay to lớn rơi ở dưới đất, phát ra một mùi tanh tưởi.
Uyển Uyển bị sợ giật bắn người, méo miệng sắp khóc, vội vàng trốn đến phía sau Hà Tứ Hải.
"Làm tốt lắm." Hà Tứ Hải khen một câu, nhưng lại cẩn thận đề phòng, nhìn kỹ về phía trong cửa lớn.
Nhưng mà trong cửa lớn tràn ngập sương mù, Hà Tứ Hải căn bản không thấy rõ được bên trong.
Cho là con mắt thứ ba của hắn cũng không được.
Nhưng mà cũng không phải là không hề có một chút tác dụng, con mắt thứ ba bắt lấy một tia ánh kim từ bên trong cửa điện.
Hà Tứ Hải nhanh tay lẹ mắt, đẩy Uyển Uyển phía sau đi ra ngoài, nhưng vẫn đã chậm.
Một cây thương vàng trực tiếp xuyên qua thân thể hắn, đóng thẳng vào trên mặt đất.
Lần này m Dương Y trên người không có bao nhiêu tác dụng phòng hộ cả.
"Ông chủ ~ "
Uyển Uyển hoảng sợ hét lên một tiếng, sau đó tức giận nhấn chìm nàng, con mắt màu xanh lam nhạt bỗng trở nên ảm đạm, lập tức biến thành hai cái lỗ thủng đen ngòm. Nàng dùng sức lắc trống bỏi trên tay.
Chỉ là một tiếng.
Đông ~
Bởi vì kết cấu của trống bỏi, trên thực tế là hai tiếng, thế nhưng bởi vì tốc độ quá nhanh, không phân trước sau, mới mang đến cho người cảm giác là chỉ đánh một tiếng.
Nhưng một tiếng này lại vô cùng lớn.
Toàn bộ người Ký Châu phảng phất như đều nghe thấy một tiếng này, tất cả đều ngẩng đầu lên nhìn lên trời, lộ ra vẻ nghi hoặc.
Mà vị trí đỉnh núi mà bọn họ đứng dường như cũng bởi vậy mà rung một thoáng, hoa cỏ cây cối bốn phía đều hóa thành bột phấn.
Toàn bộ Đại Diễn Ngũ Hành Trận dường như đều chịu ảnh hưởng, tảng đá lớn dùng để bày trận cũng xảy ra rạn nứt.
"Uyển Uyển..." Hà Tứ Hải xoay đầu lại hét lớn một tiếng.
Uyển Uyển giật mình một cái, có chút tỉnh lại, vội vàng chạy tới nhét tay nhỏ của mình vào bên trong bàn tay lớn của Hà Tứ Hải.
Nàng vừa nói vừa mang theo tiếng khóc nức nở: "Chúng ta về nhà đi."
Hà Tứ Hải nhịn đau đưa tay lau nước mắt giúp nàng, mỉm cười nói: "Tự mình trốn cho tốt vào."
"Ông chủ ~ "
"Uyển Uyển nghe lời, em là ngoan nhất có đúng hay không?"
Uyển Uyển lập tức gật gật đầu.
Hà Tứ Hải đột nhiên buông tay nàng ra, nắm chắc kim thương trước ngực.
"A..." Hắn hét lớn một tiếng.
Trực tiếp kéo kim thương đi ra.
"Ông chủ... Ô ô..." Uyển Uyển khóc lớn.
"Trốn đi." Hà Tứ Hải nhịn đau hô.
Sau đó hắn mới chú ý tới kim thương bị nhổ ra trên tay căn bản không phải là thương, mà là một cái mũi tên lớn.
Phần đuôi mũi tên này không có lông, cộng với lại quá thô, quá khổng lồ, mới khiến cho hắn lầm tưởng là thương.
Trên thân mũi tên che kín hoa văn cổ điển, giống như là trời sinh đã có. Mũi tên mềm mại, nhìn thì rất cùn, nhưng trên thực tế nhìn một cái cũng có thể cảm giác được ý lạnh thấu xương từ mũi nhọn.
Nhưng điều càng thêm lợi hại chính là nó khiến cho vết thương của Hà Tứ Hải không ngừng chảy máu, cho dù dùng thần lực chữa trị bản thân cũng hoàn toàn không có tác dụng.
Máu tươi chảy ra từ vết thương không ngừng thẩm thấu ra ngoài, thế nhưng m Dương Y không thấm nước cho nên tất cả đều chảy xuống mặt đất, chảy một bãi lớn, nhuộm đỏ mặt đất.
Sắc mặt Hà Tứ Hải tái nhợt, cả người có vẻ cực kỳ suy yếu.
Đúng lúc này, một “người khổng lồ" đi ra từ bên trong, cao ít nhất cũng phải ba, bốn mét.
Lông mày hắn rậm, mũi cao miệng rộng, tóc như bờm sư tử, để lộ ngực, trên người đầy thần văn, thân dưới mặc quần áo làm từ da lông, tràn ngập dã tính.
Lúc này tay phải của hắn bị thương nghiêm trọng, nhưng mà thần văn đang đi khắp trên người hắn, không ngừng chữa trị.
Chỉ thấy hắn đi ra từ bên trong cửa, đưa tay móc lên, mũi tên khổng lồ mà Hà Tứ Hải cầm trên tay trực tiếp tránh khỏi bàn tay của hắn giống như là có linh tính, bay về phía đối phương.
Trong quá trình này, nó không ngừng thu nhỏ lại, cuối cùng biến thành to bằng bàn tay rồi rơi vào trong bàn tay của đối phương.
Nhìn bộ dáng suy yếu của Hà Tứ Hải, như có thể sẽ chết bất cứ lúc nào.
Đối phương liếc mắt nhìn bốn phía rồi nói: "Đã bao nhiêu năm rồi, còn chưa có ai dám đánh đến cửa của ta."
Giọng nói của hắn rất chất phác, hơn nữa từng chữ từng chữ còn cộng hưởng đối với tảng đá khổng lồ này, khiến cho người ta cảm thấy như sét đánh vào tai.
"Đây không phải là có rồi sao?" Hà Tứ Hải suy yếu nói.
Thế nhưng hắn vẫn duy trì nụ cười.
"Rất có can đảm." Người khổng lồ cười nói.
Sau đó nhìn về phía bên cạnh, bà lão đang bị đại thụ cuốn lấy.
Đại khái là muốn Hà Tứ Hải thả nàng ra, nhưng hắn chợt khẽ cười một tiếng rồi nói: "Quên đi, giết ngươi rồi lại nói."
Nói xong hắn chuẩn bị ném kim tiễn ra.
Nhưng vào lúc này, Uyển Uyển bỗng nhiên xuất hiện ở trước mặt Hà Tứ Hải, ngăn hắn ở phía sau lưng của mình.
Nàng nắm chặt trống bỏi, xương ngón tay trắng bệch, cả người đều không ngừng run rẩy, nhưng mà nàng vẫn lấy hết dũng khí nhìn về phía đối phương.
Đối phương rất rõ ràng là sửng sốt một chút.
Hà Tứ Hải cũng sửng sốt một chút, sau đó nhẹ nhàng đặt tay lên trên vai Uyển Uyển.
"Đến phía sau anh đi, nghe lời." Hà Tứ Hải nói.
Nhưng mà Uyển Uyển lại lắc lắc đầu, kiên định đứng ở phía trước.
"Ha ha... Không tệ."
Người đàn ông khổng lồ cười to, nhưng trên mặt hắn lại tràn đầy thưởng thức, nhưng động tác trên tay lại không chậm, đối xử với kẻ địch thì không nên có cái gì gọi là lòng từ bi.
Hà Tứ Hải đẩy Uyển Uyển ra, đồng thời ném một vật ra ngoài.
Trong nháy mắt, Hà Tứ Hải thân thể lại bị xuyên qua lần nữa, lần này sức mạnh lại càng to lớn hơn, lực xung kích cực lớn trực tiếp ghim hắn vào tảng đá lớn phía sau.
Uyển Uyển bị Hà Tứ Hải một cái, trực tiếp ngã nhào xuống đất, né được mũi tên này, Hà Tứ Hải thở phào nhẹ nhõm.
"Con vật nhỏ này." Hà Tứ Hải cười nói.
Sau đó hắn lớn tiếng ho khan, tất cả đều là bọt máu.
"Ông chủ..." Lúc này Uyển Uyển đã bò lên.
Nàng đứng ở trước mặt Hà Tứ Hải, tay chân luống cuống, nàng muốn giúp đỡ rút tên nhưng lại không dám, gấp đến độ oa oa khóc lớn.
Mà lúc này, người khổng lồ đối diện đang tránh né vật mà Hà Tứ Hải tung ra.
Đối phương không thấy rõ Hà Tứ Hải tung ra cái gì, theo bản năng mà đưa tay muốn đánh bay.
Cũng không ngờ nó lại dài ra theo gió, trực tiếp phủ đầu chụp xuống, doạ cho đối phương vội vàng tránh né.
Sau đó liền nghe thấy một tiếng vang ầm ầm, đất rung núi chuyển, một toà núi lớn vuông vức rơi trên mặt đất, toàn bộ Đại Diễn Ngũ Hành Trận run lên một hồi, cộng với tiếng trống tức giận mà Uyển Uyển đánh vừa nãy, khiến cho vô số đá lớn sinh ra vết rạn nứt, nhìn như sắp tan vỡ.
Đối phương cũng bị sợ hết hồn, lúc này mới nhìn rõ. Đây không phải là núi, đây là một viên ấn lớn, mà lúc này ấn lớn vừa vặn chặn lại cửa lớn.
"Bảo bối tốt." Người đàn ông khổng lồ lộ ra vẻ tham lam.
Viên ấn này tuyệt đối có lai lịch phi phàm.
Thậm chí có thể nắm giữ một số quyền binh đặc thù.
Nhưng mà không sao cả, nó rất nhanh sẽ thuộc về hắn.
Hắn xoay người nhìn về phía Hà Tứ Hải đang bị đóng ở trên tảng đá lớn.
Giống như nhìn một con cừu sắp bị giết thịt.
"Con ta, nhanh thả mẹ ra một chút." Đúng lúc này, bà lão bị cây đại thụ trói ở bên cạnh đột nhiên hô lên.
"Mẹ nuôi, người chờ một chút, chờ giải quyết xong bọn họ đã."
Mà lúc này, Hà Tứ Hải lại rút mũi tên lớn trong người ra một lần nữa.
"Ô ô ô... Ông chủ, có phải là rất đau hay không, ô ô..."
Nhóc con khóc bù lu bù loa, mồm miệng không rõ.
"Không, anh hiện tại rất tốt, trước nay chưa từng tốt như này."
Hà Tứ Hải chậm rãi duỗi thẳng thân thể.
------
Dịch: MBMH Translate