Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1141 - Chương 1141: Nghịch Chuyển Âm Dương.

Chương 1141: Nghịch Chuyển Âm Dương. Chương 1141: Nghịch Chuyển Âm Dương.

"Nói tôi không có giáo dục, một lời không hợp liền động thủ, xem ra giáo dưỡng của bà cũng không khá hơn chút nào cả?" Hà Tứ Hải cười nói.

Cố gắng làm đối phương tức giận, lần này tới chính là tìm cớ, chẳng lẽ còn phải dùng lời nói tốt đẹp.

"Miệng lưỡi bén nhọn, bắt bọn họ lại cho ta." Bà lão nói với binh sĩ đang đứng ở hai bên.

Binh sĩ vốn dĩ chỉ như những con rối trong nháy mắt phảng phất như được kích hoạt rồi.

Tất cả xông về phía Hà Tứ Hải.

Hà Tứ Hải duỗi tay vung một cái, một bình phong lớn xuất hiện ở trước mặt hắn, trực tiếp đẩy bọn họ trở về.

Sau đó hắn lôi kéo Uyển Uyển nhanh chóng lui ra cự thạch trận.

Những binh sĩ kia lại xông lên lần nữa, nhưng đến vị trí biên giới cự thạch thì lại lập tức dừng lại.

Quả nhiên đúng như Hà Tứ Hải suy đoán bình thường.

Hắn ngẩng đầu liếc mắt nhìn cửa lớn đứng sững ở cự thạch trận.

Hắn xem như là đã rõ ràng, tảng đá khổng lồ này trên thực tế chính là một cái lĩnh vực, ở trong phạm vi trận pháp có thể che đậy cảm ứng của Thiên đạo.

Nếu không những quỷ hồn này đã sớm bị điều về Minh Thổ, không thể lưu lại nơi đây được.

Mà chim và sâu kiến chỉ sợ cũng là một loại thủ đoạn để bọn họ tiếp nhận tin tức từ thế giới bên ngoài.

"Kẻ nhu nhược."

Thấy Hà Tứ Hải lui ra bên ngoài cự thạch trận, bà lão kia vung tay một cái, dây lưng ở trên eo lập tức hóa thành một con linh xà, cấp tốc uốn lượn trên không trung, trực tiếp duỗi ra bên ngoài cự thạch trận, muốn kéo Hà Tứ Hải trở lại.

Hà Tứ Hải đưa tay bắn ra, giống như rắn bị bắn trúng 7 tấc, trực tiếp mềm lại rồi rơi xuống.

"Nếu như chỉ có những thủ đoạn này thì không đối phó được tôi đâu." Hà Tứ Hải nói.

"Có đúng không?" Gương mặt bà lão trở nên âm trầm, nhấc quải trượng đầu rồng trong tay lên rồi gõ xuống đất một cái.

Sau đó chỉ nghe một tiếng vang ầm ầm, như núi lở đất nứt.

Toàn bộ sườn núi giống như đột nhiên biến lớn, mà Hà Tứ Hải bởi vì không kịp phản ứng, lại bị bao phủ ở bên trong cự thạch trận.

Nhưng mà Hà Tứ Hải phản ứng cũng nhanh, kéo Uyển Uyển cấp tốc đi lui về phía sau, chỉ lát nữa là ra khỏi cự thạch trận.

Nhưng bỗng nhiên cảnh tượng trước mắt lại trở nên mơ hồ, bọn họ lại xuất hiện ở một mặt khác của cự thạch trận, thử mấy lần liên tiếp đều là như vậy.

Bà lão vẫn đứng nhìn ở bên cạnh, mãi đến tận khi Hà Tứ Hải, không còn kéo Uyển Uyển lui về phía sau, lúc này mới phân phó: "Bắt chúng lại cho ta."

Những binh sĩ nghe vậy lại xông về phía Hà Tứ Hải và Uyển Uyển một lần nữa.

Bà lão nói xong cũng không quan tâm nữa, xoay người đi trở về.

Những binh sĩ này không phải là binh lính bình thường, khi còn sống mạnh mẽ, chết rồi lại được nàng nuôi dưỡng cường hóa, không hề kém cạnh so với thần linh bình thường.

Hơn nữa nàng cũng nhìn ra, trên người của Hà Tứ Hải cũng chẳng có bao nhiêu thần lực, thần văn còn không có.

Cái gọi là thần văn, là một loại pháp tắc nào đó mà thần linh dùng thần lực để điều động, chịu pháp tắc tập kích sẽ lưu lại một hoa văn nào đó ở trên người, gọi là thần văn.

Hơn nữa, Hà Tứ Hải có thể tùy ý cất bước ra ngoài, vậy càng nói rõ hắn không hề có thần lực quá mạnh mẽ.

Bởi vì tất cả những người mạnh mẽ đều ngã xuống rồi, ví dụ như chủ nhân cũ của nàng.

Nhưng mà.

Nàng bỗng nhiên nhận ra được khác thường, bởi vì phía sau lặng yên không một tiếng động, không có một chút âm thanh nào.

Nàng vội vàng quay đầu lại, liền thấy tất cả binh sĩ đều biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

"Đúng là coi thường rồi." Sắc mặt của bà lão rất khó coi.

Sau đó nàng ném cây gậy đầu rồng trong tay về phía không trung.

Quải trượng đầu rồng lập tức hóa thành một con rồng lớn ở trên không trung, nhào về phía hai người Hà Tứ Hải.

"Rơi vào bên trong Đại Diễn Ngũ Hành Trận, cho dù cậu có thần thông như thế nào thì lại có thể làm sao?" Bà lão đắc ý nói.

Uyển Uyên trốn sau lưng Hà Tứ Hải sợ hết hồn, theo bản năng mà lắc trống bỏi trên tay.

Tùng tùng tùng…

Gương mặt dữ tợn Cự Long dường như chịu sét đánh, trực tiếp rơi xuống trên đất, một lần nữa hóa thành một cây gậy đầu rồng.

Hà Tứ Hải đạp lên nó, rất là khinh bỉ mà nói: "Chỉ như này?"

Bà lão sửng sốt một chút, sau đó giận dữ.

"Thật can đảm."

Chỉ thấy nàng bỗng nhiên mở hai tay ra, tay áo bào rộng lớn che đậy toàn bộ bầu trời.

Đá lớn bốn phía bay lơ lửng lên trời, trực tiếp đè ép về phía hai người Hà Tứ Hải và Uyển Uyển.

Hà Tứ Hải bị làm cho sợ hết hồn.

Xem ra đúng là rất lợi hại.

"Uyển Uyển."

"Ồ." Uyển Uyển vội vàng đáp một tiếng, nắm tay Hà Tứ Hải, tay nhỏ nhéo một cái, bọn họ lập tức xuất hiện tại một chỗ khác.

"Không ra được sao?" Hà Tứ Hải hỏi.

"Không ra được." Uyển Uyển cũng có chút lo lắng nói.

Sau đó lại vung tay nhỏ lên một lần nữa.

Bọn họ lại xuất hiện ở một chỗ khác, tránh né tảng đá lớn và tay áo bào che đậy bầu trời đang đè ép lại đây.

Xem ra này Đại Diễn Ngũ Hành Trận tự thành một giới, cho nên Uyển Uyển chỉ có thể đi ngang qua ở thế giới này.

"Hỏa."

Đúng lúc này, một giọng nói truyền đến.

Ngọn lửa cuồn cuộn lập tức bay lên từ mặt đất.

Cùng lúc đó, bàn tay khổng lồ trên bầu trời vẫn hút tới phía hai người.

Hà Tứ Hải lợi dùng thần lực bảo vệ hai người, nói với Uyển Uyển: "Đi ra phía sau nàng."

Vừa mới dứt lời, hai người liền xuất hiện ở phía sau bà lão.

Phản ứng của bà lão cũng rất nhanh, cấp tốc xoay đầu lại, nhưng vào lúc này, mi tâm giữa trán Hà Tứ Hải bỗng nhiên nứt ra, lộ ra một con mắt, phát ra một vệt thần quang, trực tiếp cố định đối phương.

Bà lão giống như côn trùng trên mạng nhện, không thể động đậy.

Nhưng mà ý thức của nàng vẫn còn, chỉ thấy Phượng Sai trên đầu bỗng nhiên bay lên, hóa thành một con Hỏa Phượng hướng về phía Hà Tứ Hải.

Hà Tứ Hải cũng rất bất ngờ, không nghĩ tới đối phương bị nó cố định mà vẫn còn có thể phản kích.

Hơn nữa dùng con mắt thứ ba thực sự là quá hao tổn thần lực rồi.

Hắn vội vàng lôi kéo Uyển Uyển tránh né.

Bà lão cũng tránh ra.

Nhưng mà còn không chờ nàng phản kích, con mắt ở mi tâm Hà Tứ Hải đã phát ra một ánh hào quang đánh rơi Hỏa Phượng trên không trung xuống mặt đất.

Sau đó hắn vung tay lên, đồ án đại thụ phía trên m Dương Y đột nhiên sống lại, hóa thành một gốc đại thụ, dài ra theo gió, căn bản không sợ đá lớn đập tới xung quanh.

Nhưng lại mơ hồ có chút sợ hãi đối với ngọn lửa bay lên từ mặt đất, cũng may cắm rễ rất sâu, thân rễ cuộn với bùn đất, dùng để tiêu diệt ngọn lửa.

Thế nhưng rất hiển nhiên ngọn lửa trên đất cũng không phải là ngọn lửa bình thường, trong lúc nhất thời giằng co không xong.

Nhưng mà ưu điểm của đại thụ chính là cành cây rất nhiều, giống như có rất nhiều cánh tay trực tiếp bó lấy tứ chi của bà lão.

Bà lão cũng có chút hoảng rồi, không nghĩ tới mình đã dùng hết thủ đoạn rồi, lại vẫn không thể bắt được hai người.

"Con ta mau cứu ta." Bà lão kinh hoảng hô lên.

Sau đó liền thấy có một cái tay duỗi ra từ trong cánh cửa, thủ đoạn có chút tương tự với thủ đoạn của bà lão, nhưng uy lực của nó lại không hề giống nhau.

Bàn tay khổng lồ dường như bắt trọn toàn bộ Đại Diễn Ngũ Hành Trận ở trong tay.

Hơn nữa trên ngón tay, trên mu bàn tay, trong lòng bàn tay đều bao trùm hoa văn màu vàng, nhìn một cái liền có một loại cảm giác hoảng hốt tim đập nhanh, đầu váng mắt hoa.

Đây là kẻ địch mạnh nhất Hà Tứ Hải từng gặp cho tới bây giờ.

Nhưng mà trước đó hắn vẫn không ra tay giết bà lão, không phải chính là chờ thời khắc này sao?

Hà Tứ Hải lập tức lấy hồ Càn Khôn trên eo xuống.

Càn Khôn Nhị Khí lập tức tràn ra từ bên trong, một đen một trắng, quanh quẩn trên không trung giống như Giao Long, hóa thành một đường cắt lớn, trực tiếp cắt về phía bàn tay của đối phương.

Đương nhiên không phải là muốn cắt bàn tay đối phương xuống.

Chỉ thấy bàn tay đối phương đầu tiên là mọc ra các loại ác lở, tiếp theo tỏa ra một cỗ mùi tanh tưởi, sau đó bắt đầu hòa tan giống như cây nến ở dưới ngọn lửa.

Càn Khôn Nhị Khí, nghịch chuyển âm dương.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment