Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1140 - Chương 1140: Trống.

Chương 1140: Trống. Chương 1140: Trống.

Tùng tùng tùng...

Tùng tùng tùng…

Uyển Uyển chưa từng lắc trống bỏi một cách thoải mái như thế.

Bởi vì nàng biết uy lực của trống bỏi lớn, ông chủ cũng đã cảnh cáo nàng, cho nên nàng rất ít khi sử dụng, cho dù dùng cũng là cẩn thận từng li từng tí một.

Nhưng mà hôm nay ông chủ lại bảo nàng dùng sức lắc.

Nàng đương nhiên là nghe ông chủ, dùng sức lắc trống bỏi trên tay.

Tùng tùng tùng…

Tùng tùng tùng…

Tâm thần của nàng nhảy nhót theo tiếng trống, nàng hoàn toàn chìm đắm ở bên trong tiếng trống.

Nàng nhón chân lên, giơ cánh tay lên cao, nàng thậm chí còn muốn lắc mông múa một khúc.

Sau đó nàng thật sự làm như vậy.

Nàng đứng ở trên sườn núi chuyển động vòng tròn.

Từng đạo gợn sóng mà mắt thường cũng có thể thấy được nổi lên bốn phía.

Chỗ mà sóng gợn đảo qua dường như đều bị đông lại.

Chim trên không trung, rắn kiến trên đất, ngọn cây theo gió mà động, chướng khí tung bay xung quanh, thậm chí là gió thổi qua không trung đều bị đông lại.

Thế nhưng rất nhanh, bịch một tiếng, chim nhỏ trên không trung rơi xuống dồn dập như mưa, rắn kiến trên đất dường như kinh thú, nhảy lên một cái, sau đó dồn dập ngửa bụng lên trời, phần lớn đều là cứng ngắc mà chết, phần nhỏ cũng đều còn lại chút hơi tàn.

Nhưng sau khi tiếng đông vang lên, thế giới lại bị đông lại một lần nữa.

Rung động lặp đi lặp lại như vậy, toàn bộ thế giới giống như bị long trời lở đất.

Mà Uyển Uyển chìm đắm ở bên trong tiếng trống lại không cảm giác được chút nào, thậm chí nàng còn nhắm hai mắt lại.

Thế nhưng thế giới do vô số đường nét tạo thành vẫn hiện ra ở trong đầu của nàng.

Mỗi một lần nàng chuyển động chuôi trống, cũng như kích thích đến dây đàn thế giới.

Một người khác không bị tiếng trống ảnh hưởng chính là Hà Tứ Hải.

Trạng thái của Uyển Uyển cũng làm cho hắn cực kỳ giật mình.

Hắn nhớ tới hình ảnh Huyên Huyên nổi giận trước kia.

Xem ra tiềm lực của hai đứa nhóc vẫn chưa được khám phá hết hoàn toàn, hắn còn chưa hiểu rõ đủ sâu đối với các nàng.

Tuy trống bỏi chỉ có thể phát ra tiếng tùng tùng tùng, thế nhưng cũng không đơn điệu, ở trong tai Hà Tứ Hải, những tiếng thùng thùng này tạo thành một áng văn chương vui tai.

Mà người nhắm mắt trên không trung chợt cao chợt thấp, m Dương Y rộng lớn bay lượn theo gió, Hà Tứ Hải bỗng nhiên nghĩ đến phi thiên trong thần thoại.

Lúc này bé con hoàn toàn chìm đắm ở bên trong tiếng trống của chính mình.

Đây không phải là âm nhạc hoàn chỉnh gì, cũng không phải là văn chương sử thi gì, nàng chỉ là truyền đạt tiết tấu tâm trạng của mình.

Đừng… hạnh phúc.

Tùng tùng tùng… hoảng sợ.

Tùng tùng tùng…bất lực.

Tùng tùng tùng tùng… thống khổ.

Tùng tùng tùng… mờ mịt.

Đùng…Đùng… Đùng… hy vọng.

Thùng thùng… dũng cảm.

Tùng tùng tùng tùng… hân hoan nhảy nhót.

Đùng… lại hạnh phúc lần nữa.

Hà Tứ Hải đã hiểu, đây chính là những gì mà Uyển Uyển đã trải qua.

Toàn bộ thế giới dường như cũng cảm nhận được tâm tình của nàng.

Chim nhỏ, rắn kiến, cây cối, gió thổi qua đều cảm nhận được tâm tình của nàng.

Nhưng mà chim nhỏ, rắn kiến lại không thể nghe xong áng văn hoàn chỉnh, đã chết bởi sự hoảng sợ truyền ra từ bên trong tiếng trống.

Thậm chí những con trùng nhỏ mang theo ở chướng khí mà mắt thường không thể nhận ra kia cũng dồn dập chết vì thống khổ.

Hai người chợt cao chợt thấp bay lượn trên không trung bỗng nhiên vươn tay trái ra, liên tục kích thích trên không trung.

Tiếp theo, người nàng trở nên thoắt ẩn thoắt hiện, tiếng trống cũng biến thành bỗng gần bỗng xa, khiến cho trong lòng người nghe nổi lên một cỗ tâm tình cực kỳ khó chịu.

Đương nhiên, Hà Tứ Hải hoàn toàn không chịu bất kỳ tác dụng gì.

Nhưng mà cự thạch trận sườn núi lại bị thanh lý hết sạch, giống như ngay cả gió đều tránh né vùng này.

Cho nên toàn bộ thế giới hoàn toàn yên tĩnh.

Không có tiếng chim, không có tiếng côn trùng kêu, càng không có tiếng gió.

Cả người Uyển Uyển lúc ẩn lúc hiện ở trên không trung, nàng vẫn nhắm mắt lại, chậm rãi rơi xuống ở trước người Hà Tứ Hải.

Sau đó nàng mở to đôi mắt màu lam nhạt ra.

Nàng lập tức phát ra tiếng người hi hi ha ha quen thuộc.

Toàn bộ thế giới dường như sống lại trong nháy mắt.

Hà Tứ Hải đưa tay vuốt chòm tóc che khuất một mắt của nàng ra phía sau.

Nhóc con nheo mắt lại giống như là một con mèo lười biếng.

"Đi thôi, chúng ta đi xuống xem một chút." Hà Tứ Hải nói với nhóc con.

Uyển Uyển lập tức nhét tay của mình vào trong lòng bàn tay Hà Tứ Hải.

Bỗng nhiên Hà Tứ Hải giống như là nhớ tới cái gì, dừng lại, cúi đầu nói với nàng: "Nếu như gặp phải nguy hiểm gì thì nhớ trực tiếp chạy, không cần lo anh, có biết không?"

Hi hi, nhóc con ngước cổ nhìn Hà Tứ Hải rồi cười khúc khích.

"Nghe lời." Hà Tứ Hải sờ sờ đầu nhỏ của nàng.

Uyển Uyển sửng sốt, sau đó méo miệng, buồn bã gật gật đầu.

"Anh chỉ nói là nếu như." Hà Tứ Hải cười an ủi.

Sau đó dắt nàng đi xuống sườn núi.

Mà lúc này, cự thạch trận dưới sườn đang tỏa ra năng lượng khổng lồ, giống như là đã bị người ta kích hoạt.

Một cánh cửa hư huyễn cao vút trong mây xuất hiện ở trước mặt Hà Tứ Hải.

Hai bên cột cửa có một con Cự Long, được đính lên trên cánh cửa giống như là một cái cự thuẫn, phía trên còn có thể thấy rõ ràng các loại hoa văn hình mây.

Đồ sộ mà lại hùng vĩ, khiến cho người ta chấn động không gì sánh nổi.

Hà Tứ Hải ngước đầu nhìn lại, chỉ thấy ngũ phương mơ hồ ẩn ở trong tầng mây.

Ngũ phương?

Có ý gì? Đông nam tây bắc trung? Hay là kim mộc thủy hỏa thổ?

Trong lòng Hà Tứ Hải có chút nghi hoặc.

Nhưng vào lúc này, cửa lớn bỗng nhiên ầm ầm ầm rồi được mở ra, giống như tiếng sấm cuồn cuộn, cực kỳ đồ sộ.

Nhưng vào lúc này, một đám người chạy như bay ra từ bên trong, thân mặc áo giáp, tinh kỳ phấp phới, phát ra ánh sáng, rất có uy thế.

Uyển Uyển có chút sợ sệt trốn sau lưng Hà Tứ Hải cẩn thận quan sát.

Sau khi đội người kia ra ngoài cũng không nói lời nào, chỉ là đứng yên ở hai bên.

Nhưng mà Hà Tứ Hải vẫn không thấy rõ cảnh tượng ở phía sau cánh cửa.

Nhưng mà hắn đúng là nhìn ra, đội quân này cũng không phải người, tất cả đều là quỷ.

Nhưng mà khi còn sống bọn họ hẳn là đều là quân nhân được huấn luyện kỹ càng.

Đúng lúc này, một tiếng cốc cốc truyền đến.

Uyển Uyển giống như nhớ tới cái gì, đi ra từ phía sau Hà Tứ Hải, kinh ngạc nhìn về phía tiếng động truyền tới.

"Tôi còn tưởng là ai, hóa ra là con vật nhỏ này."

Một giọng nói cực kỳ uy nghiêm truyền ra từ bên trong cánh cửa, sau đố một bà lão chống quải trượng đầu rồng đi ra từ trong cánh cửa.

Tiếng cốc cốc vừa nãy chính là tiếng phát ra khi nàng gõ quải trượng trên mặt đất.

Hà Tứ Hải cũng nhận ra nàng.

Bởi vì trước đó đã từng nhìn thấy ở trong ký ức của Uyển Uyển.

Lúc trước chính là nàng đưa Uyển Uyển vào bên trong Phượng Hoàng Tập.

"Bà lão." Uyển Uyển nhút nhát gọi một tiếng.

"Cháu còn nhớ bà sao?" Bà lão nói với vẻ tràn đầy hiền lành.

Sau đó liếc mắt nhìn Hà Tứ Hải rồi nói: "Đây là chủ nhân mới của cháu sao?"

Uyển Uyển nghe vậy ngẩng đầu liếc mắt nhìn Hà Tứ Hải bên cạnh, sau đó gật gật đầu.

Tiếp theo, nàng lại thở dài một tiếng: "Đáng tiếc là tôi nhìn người không rõ, không nghĩ tới con vật nhỏ này dĩ nhiên cũng là hạng người vong ân phụ nghĩa, dẫn sói vào nhà, khiến cho Cửu phu nhân ngã xuống."

Hà Tứ Hải không muốn nghe lời này cho lắm.

"Cửu phu nhân trong miệng bà chính là Phượng Cửu của Phượng Hoàng lĩnh sao?" Hà Tứ Hải cười hỏi.

Sau đó không chờ nàng trả lời, hắn đã tiếp tục nói: "Tôi vốn không biết cái gì là Phượng Bát, Phượng Cửu cả, đáng tiếc nàng lại phái Dương Hỉ Muội dẫn tôi vào đây, mua dây buộc mình, làm sao có thể trách đến trên người Uyển Uyển được?"

"Cậu đang nói chuyện với tôi sao?" Vẻ mặt của bà lão không được vui cho lắm.

"Không phải vậy thì sao?" Hà Tứ Hải nhíu mày hỏi lại.

"Không có giáo dục, nên vả miệng." Bà lão dẫm quải trượng một cái, đưa tay làm hình vả miệng.

Tuy rằng cách nhai một khoảng cách dài, thế nhưng Hà Tứ Hải rất cảnh giác mà kéo Uyển Uyển lui về sau một bước.

Sau đó hắn liền cảm thấy có một trận gió mạnh thổi qua ở trước mặt hắn.

Nếu không phải hắn lẩn đi nhanh thì một cái tát vừa nãy đã đánh trúng rồi.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment