Bởi vì có Uyển Uyển, bọn họ trong nháy mắt đã từ hồ Kim Hoa Hợp Châu xuất hiện ở trước miếu Phượng Hoàng, Phi Phượng Lĩnh.
Uyển Uyển đứng ở trước miếu Phượng Hoàng, ngơ ngác mà nhìn thần miếu trước mắt.
So với quá khứ, miếu Phượng Hoàng có vẻ như càng thêm cũ nát hơn một ít, tượng Phượng Cô mặc trang phục hoa lệ được cung phụng trong miếu đều đã sụp xuống.
Điểm này khiến cho Hà Tứ Hải có chút bất ngờ, hắn nhớ lúc rời đi, tượng thần vẫn còn rất tốt mà.
"Đúng rồi, em còn nhớ em làm thế nào để tới trong này hay không?" Hà Tứ Hải cúi đầu hỏi nhóc con.
Hắn chưa từng hỏi nhóc con vấn đề này.
Uyển Uyển ngẩng đầu nhìn Hà Tứ Hải.
Hà Tứ Hải rõ ràng cảm nhận được lực mà bàn tay nhỏ lôi kéo tay hắn mạnh hơn một chút.
"Không sao, nếu như em không muốn nói thì không cần phải nói." Hà Tứ Hải đưa tay ôm lấy nàng rồi nói.
Uyển Uyển nghe vậy bỗng nhiên chạm trán của chính mình vào trán của Hà Tứ Hải.
...
"Ba ba, mẹ..."
"Ô ô ô…"
"Con đau quá... Con đau quá..."
"Bà nội người mau tới..."
"Uyển Uyển sợ tối, các người nhanh đến tìm con một chút, đến đón con..."
...
Trong bóng tối, Uyển Uyển không ngừng thút thít, nàng không biết mình ở nơi nào, bởi vì nàng không nhìn thấy, cũng không cảm giác được.
Nàng bị bóng tối nuốt chửng lấy.
Uyển Uyển nhỏ giọng nức nở, bởi vì nàng sợ mình quá lớn tiếng sẽ ầm ĩ đến kẻ xấu, kẻ xấu sẽ dạy dỗ nàng.
Đúng lúc này, Uyển Uyển bỗng nhiên cảm thấy trước mắt sáng lên.
Nàng nhỏ giọng nức nở, nàng tò mò nhìn bốn phía.
Nàng đúng là có thể thấy được rồi, nhưng mà tất cả đều là trắng đen.
Hơn nữa điều kỳ quái chính là toàn bộ thế giới dường như đều được tạo thành từ các đường nét.
Các đường nét ngang dọc kín toàn bộ thế giới, lít nha lít nhít.
"Ba, mẹ..." Uyển Uyển không biết đã xảy ra cái gì, có chút hoảng sợ hô lên.
Đương nhiên là không có người đáp lại nàng.
Nàng ôm đầu gối, co người lại, giống như muốn co mình lại rồi biến mất ở thế giới này.
Nhưng rất hiển nhiên đây là điều không thể.
Theo thời gian dần trôi, nàng lấy hết dũng khí, đưa tay nhẹ nhàng kích thích một đường nét gần thân thể.
Đường nét lập tức vặn vẹo theo ngón tay của nàng, nhưng lại không xảy ra cái gì cả, đồng thời mấy đường ở giữa lại khôi phục dáng vẻ ban đầu.
Thấy không xảy ra chuyện gì cả, Uyển Uyển lại dùng ngón tay nhẹ nhàng thăm dò một hồi.
Sau khi thăm dò mấy lần liên tiếp, nàng cuối cùng xác định được không có nguy hiểm gì.
Sau đó nàng đưa tay dùng sức kéo một hồi, muốn kéo những đường nét trước mặt mình lên, không cho nó ngăn trở con đường của mình.
Tiếp theo, nàng nhìn thấy cảnh sắc xa lạ phía sau đường nét.
…
“Ba, mẹ? Các người có ở đây hay không?"
"Bà nội, người ở đâu?"
"Uyển Uyển tới tìm các người được không?"
"Ô ô, Uyển Uyển đúng là ngu, Uyển Uyển không tìm được các người rồi. Các người đã chạy đi đâu rồi?"
"Mình phải về nhà, mình phải về nhà. . . Ô ô. . ."
...
Uyển Uyển bắt đầu du đãng xung quanh, tìm kiếm ba mẹ của nàng, tìm kiếm đường về nhà.
Nàng không ngừng đi, đi qua rất nhiều con đường, đi qua rất nhiều nơi, nhìn thấy rất nhiều người, thế nhưng đều không có ba mẹ của nàng.
Mãi đến tận một ngày, nàng được phải một bà lão.
Từ trong trí nhớ của Uyển Uyển, Hà Tứ Hải nhìn ra được, cũng không phải là Dương Hỉ Muội lúc trước.
Mà là một bà lão xa lạ chống quải trượng đầu rồng.
Nàng quần áo cổ điển mà hoa lệ, như là mấy bà lão trong các gia tộc thời cổ.
Tư thái nàng tao nhã, gương mặt hiền lành, khiến cho Uyển Uyển nhớ tới bà nội của mình.
"Không tìm được đường về nhà sao? Vậy cháu đi theo bà đi." Bà lão nói.
"Bà có thể. . . bà có thể giúp cháu tìm ba mẹ hay không?" Uyển Uyển nhút nhát hỏi.
"Bà cũng không được, nhưng mà bà nghĩ Cửu phu nhân có lẽ có thể giúp cháu tìm được người mà cháu muốn tìm." Bà lão nói xong, đưa tay kéo tay Uyển Uyển.
Lá gan nhóc con rất nhỏ, căn bản liền không biết phản kháng.
Cộng với nghe thấy bà lão nói có thể giúp nàng tìm được ba mẹ, ngay sau đó liền trực tiếp theo nàng đi đến Phượng Hoàng Tập.
Nhưng sau khi vào Phượng Hoàng Tập, nàng dường như bị lãng quên hoàn toàn.
Bà lão dẫn nàng tiến vào cũng không thấy nữa, biến thành một bà lão rất hung dữ, cũng chính là Dương Hỉ Muội mà Hà Tứ Hải nhìn thấy lúc trước.
Hơn nữa Uyển Uyển phát hiện, sau khi vào Phượng Hoàng Tập, nàng lại không thể rời bỏ nơi này, cho dù nàng kích thích đường nét trên không trung như thế nào thì vẫn chỉ có thể ở bên trong Phượng Hoàng Tập.
...
Hà Tứ Hải đưa tay ôm chặt Uyển Uyển vào trong lồng ngực.
"Được rồi, đều qua rồi." Hà Tứ Hải nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng của nàng.
Uyển Uyển ôm chặt lấy cổ của Hà Tứ Hải, tựa đầu ở trên vai hắn.
Nàng nhớ tới lần đầu nhìn thấy "Ông chủ".
Thế giới màu trắng đen dường như được nhiễm một vệt sắc thái diễm lệ.
Nàng muốn được thân cận, nhưng lại khiếp đảm mà sợ sệt.
Bởi vì nàng đã thất vọng quá nhiều quá nhiều lần rồi.
Sau đó giữa bọn họ thành lập khế ước, khiến cho trong lòng nàng có cảm giác an toàn mạnh mẽ.
Vai của ông chủ rất rộng, trong lồng ngực cũng rất ấm áp, làm cho nàng nhớ tới lúc ba ba ôm nàng.
Những chuyện kia đã thật lâu thật lâu rồi, nàng đã sắp quên mất cảm giác được ba ôm rồi.
Ông chủ dẫn nàng đi chơi, mua cho nàng đồ ăn ngon, còn giúp nàng tìm được ba mẹ và bà nội.
Ông chủ là ông chủ tốt nhất trên thế giới.
Có ông chủ ở đây, nàng không sợ cái gì cả.
Uyển Uyển buông cổ Hà Tứ Hải ra, nở một nụ cười thật tươi với hắn.
Thấy Uyển Uyển nở nụ cười, Hà Tứ Hải cũng yên tâm lại.
Nhưng mà trong lòng lại có chút nghi hoặc.
Lúc trước ở bên trong Phượng Hoàng Tập cũng không có nhìn thấy bà lão mang Uyển Uyển vào Phượng Hoàng Tập kia.
Hơn nữa, nàng gọi Phượng Cửu là Cửu phu nhân, chỉ là bởi vì đơn thuần bên trong trong tên có Cửu, hay là nói Sơn Thần núi Thái Hành kia có nhiều vị phu nhân.
Phượng Cửu bởi vì là người thứ chín, cho nên mới được gọi tên như vậy?
Vừa nghĩ như thế, hắn lại cảm thấy rất có khả năng, trong lúc nhất thời Hà Tứ Hải cũng là ngàn vạn tâm tư, hoàn toàn không có manh mối.
Không nghĩ ra được thì không nghĩ nữa.
Hà Tứ Hải ôm Uyển Uyển phóng lên trời, bay về phương hướng biết được thông qua ký ức của chuột xám.
Cưỡi gió mà đi, nói là chớp mắt ngàn dặm tuy rằng có hơi khuếch đại, thế nhưng trăm dặm tuyệt đối là không thành vấn đề.
Cho nên bọn họ đi tới chỗ cần đến rất nhanh.
Đứng ở trên sườn núi, nhìn thạch trận cực kỳ to lớn dưới sườn, trong lòng hắn cảm thấy chấn động không gì sánh nổi.
Bốn phía thạch trận đều là cây cao chọc trời, ít dấu chân người, hơn nữa cự thạch trận còn không ngừng phát một cỗ sức mạnh không rõ ra bốn phía, chẳng trách nhiều năm như vậy cũng không bị người phát hiện.
Hắn ngẩng đầu nhìn bầy chim tụ tập trên bầu trời.
Nơi này giống như là có món đồ gì đó thu hút chúng nó, để chúng nó quanh quẩn trên không trung.
Không chỉ như thế, rất nhiều chim nhỏ còn rơi xuống từ không trung, sau đó bị rắn kiến bên trong bụi gai cắn nuốt.
Mà trên thạch trận kia càng có nhiều chim nhỏ hơn.
Mục nát, phân và nước tiểu, mùi tanh hôi chen lẫn cùng nhau, giống như hình thành một cỗ chướng khí, bay lượn theo gió.
Cũng may mấy người Hà Tứ Hải đứng ở đỉnh núi, bằng không thật sự không nhất định là có thể chịu được.
Hà Tứ Hải xưa nay không phải là người thiện lương gì, hắn chỉ muốn thủ hộ người mà mình muốn thủ hộ mà thôi.
Cho nên đương niên cũng không có lòng từ bi gì.
Huống hồ những con chim, rắn kiến ở đây đều đã bị sức mạnh của cự thạch trận ô nhiễm.
Thế là hắn để trong lòng Uyển Uyển xuống, không chút lưu tình nói: "Uyển Uyển, lắc trống, dùng sức lắc."
Uyển Uyển đưa tay móc trống bỏi ra từ trong túi của nàng.
Nàng rất là nghe lời, huống hồ còn là lời của ông chủ.
------
Dịch: MBMH Translate