Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1138 - Chương 1138: Núi Thái Hành

Chương 1138: Núi Thái Hành Chương 1138: Núi Thái Hành

Buổi tối, Lưu Vãn Chiếu ở lại nhà Hà Tứ Hải.

Vợ chồng Lưu Trung Mưu đã quen với điều đó nên không nói gì.

Nhưng sáng sớm hôm sau, khi Hà Tứ Hải đang say giấc thì bỗng mở mắt ra, sau đó trở người bước xuống giường.

Đi thẳng ra ban công.

Chỉ thấy con chuột xám lớn đã đợi sẵn ở đó.

Người nó phủ đầy sương, bộ dạng tiều tụy, cả đêm qua có vẻ rất mệt nhọc.

Lúc này, Tiểu Bạch đang cuộn mình trong tổ của nó, nằm im bất động như thể đã chết vậy.

“Tìm thấy chưa?” Hà Tứ Hải hỏi.

“Chít chít chít…”

Con chuột xám lớn nhảy nhót tưng bừng, nhưng Hà Tứ Hải không hiểu ý của nó.

Nhưng không sao.

Hà Tứ Hải gõ nhẹ ngón tay vào đầu con chuột xám lớn, sau đó kéo một luồng khí xám cực kì mỏng ra.

Con chuột xám lớn không khỏi rùng mình, con chuột xám vốn tiều tuỵ nay lại trở nên càng tiều tuỵ hơn.

Nhưng nó không dám kêu mà ngoan ngoãn ngồi xổm ở đó.

Luồng khí màu xám này là ký ức gần đây nhất của con chuột xám lớn.

Ký ức của chuột xám lớn rất đơn giản, không ngừng chạy, chui rút qua các hang.

Vì tốc độ quá nhanh nên cảnh vật xung quanh hầu như không thể lưu lại được, nên tất cả đều bị nhoè.

Nhưng cuối cùng con chuột xám lớn cũng dừng lại, trước mặt nó xuất hiện một dãy núi khổng lồ, đỉnh núi nhấp nhô, vô cùng hùng vĩ.

Nhưng Hà Tứ Hải lờ mờ cảm thấy ngọn núi này hơi quen thuộc.

Sau đó chuột xám lớn nhanh chóng chạy lướt trên mặt đất.

Sức mạnh thần thông bẩm sinh của con chuột lớn thực sự rất mạnh mẽ, không ngại núi đá mà vượt qua dễ dàng.

Cuối cùng đến nơi sườn núi, con chuột lớn màu xám chui qua.

Sau đó nhìn thấy hàng trăm tảng đá sừng sững trên sườn núi, vô số loài chim bay lượn khắp bầu trời, dưới mặt đất phủ đầy cây gai nhọn với những con rắn luồn lách trong đó, một mùi hôi thối thoang thoảng trong gió.

Từ ký ức của con chuột xám lớn có thể thấy, nó cũng cảm nhận được nguồn sức mạnh kỳ lạ tản ra từ những tảng đá.

Mà các loài chim bay trên trời, cây cỏ trên mặt đất, rắn rết,…đều bị ô nhiễm bởi nguồn sức mạnh này.

Bản tính loài chuột vốn thận trọng nên không mạo hiểm lại gần, thấy cảnh tượng này liền lặng lẽ rút về theo lối cũ.

Hà Tứ Hải lờ mờ cảm thấy ngọn núi này trông rất quen.

Trong lúc suy nghĩ, hắn duỗi ngón tay búng một cái, một luồng khí màu xám chảy xuống người con chuột.

Con chuột xám vốn đang uể oải liền phấn chấn trở lại, cứ như được uống thuốc vậy, ngay cả bộ lông trên người cũng trở nên bóng mượt.

“Chít chít chít…”

Con chuột xám lớn cứ như người vậy, nó vui mừng khôn xiết, liên tục chắp tay cảm ơn Hà Tứ Hải.

“Ngươi đi trước đi.” Hà Tứ Hải xua tay.

Con chuột xám lớn lại chắp tay cúi đầu, sau đó nhảy lên bệ cửa sổ, nhanh chóng chạy đi dọc theo bức tường bên ngoài ban công.

Lúc này Tiểu Bạch đang nấp trong tổ không dám nhúc nhích, đong đưa mấy sợi râu ngay khoé miệng, sau đó kêu meo meo hai tiếng rồi tủi thân chui ra khỏi tổ.

Sau đó bước đến rồi cọ mình bên chân Hà Tứ Hải, muốn được hắn an ủi.

Nhưng Hà Tứ Hải không quan tâm chút nào mà xoay người quay trở lại phòng, bởi vì hắn đang suy nghĩ rốt cuộc đã nhìn thấy dãy núi đó ở đâu.

Tiểu Bạch: ???

Trở lại phòng, hắn ngồi xuống bàn rồi rót cho mình một tách trà.

Trước khi Hà Tứ Hải mười chín tuổi chưa được đi nhiều nơi, số ngọn núi nhìn thấy không nhiều chứ nói chi là nguyên dãy núi.

Nếu hắn thấy quen mắt thì chỉ có thể là khoảng thời gian sau khi thành Tiếp dẫn giả thôi.

Mà sau khi thành Tiếp dẫn giả, những dãy núi hùng vĩ như này đã thấy qua rất nhiều.

Núi Thái Hành là nơi Hà Tứ Hải lấy được Phượng hoàng tập.

Chẳng lẽ liên quan đến Phượng Cửu?

Hà Tứ Hải cẩn thận nhớ lại tất cả mọi thứ lúc cậu ta gặp Phượng Cửu.

Trong đó ấn tượng nhất là việc Phượng Cửu cho biết Phượng hoàng tập là một trong những sính lễ khi cô ấy gả chồng.

Vậy chẳng lẽ là chồng cô ấy, Sơn Thần của núi Thái Hành?

Theo lời Phượng Cửu, Sơn Thần núi Thái Hành là thần tiên bẩm sinh với sức mạnh to lớn.

Nhưng sau vụ tai nạn ấy đã mất đi sức mạnh.

Do đó không có khả năng là Sơn Thần núi Thái Hành được.

Không phải Hà Tứ Hải hoàn toàn tin những gì Phượng Cửu nói.

Nhưng vì tính toán của ông trời, thần lực càng mạnh thì càng không thể thoát khỏi lưới trời.

Lẽ nào là những người thân khác của Phượng Cửu, Hà Tứ Hải thầm đoán trong lòng.

Dù sao trong tên cô ấy có chữ “cửu”, lại là chim hoá thần, ai biết trước đó còn có tám anh chị em khác hay không, chuyện này có khả năng rất cao, dù sao mỗi lần sinh cũng được cả tổ trứng.

Hà Tứ Hải càng nghĩ càng cảm thấy suy đoán của mình là đúng.

Nhưng anh chị em của Phượng Cửu lại là kiểu thần tiên gì?

Có những sức mạnh như thế nào?

Hà Tứ Hải trong lòng đầy lo lắng.

Chủ yếu là do núi Thái Hành quá đặc biệt.

Theo sách cổ ghi chép, những câu chuyện thần thoại như “Tinh vệ lấp biển”, “Nữ Oa vá trời”, “Hậu Nghệ bắn Mặt Trời”, “Thần Nông nếm trăm vị thuốc”, …đều bắt nguồn từ núi Thái Hành.

Vì thế mà núi Thái Hành còn được gọi là núi Ngũ Hành, núi Vương Mẫu, núi Nữ Oa, …

Những cái tên này thực sự quá vĩ đại, trong thần thoại, truyền thuyết đều là những vị thần xưng bá một phương.

Nên Hà Tứ Hải hơi lo lắng về hành động của họ.

Đương nhiên chỉ là hơi lo lắng thôi, dù sao nếu quá mạnh mẽ thì sẽ bị ông trời thu phục hoặc là trốn trong tiểu thế giới không dám ra ngoài.

“Tứ Hải, sao anh dậy sớm vậy?” Giọng của Lưu Vãn Chiếu vang lên từ phía sau cậu ta.

Hà Tứ Hải quay lại thì thấy cô đang mặc đồ ngủ đứng ở cửa phòng, dụi dụi đôi mắt vẫn còn ngái ngủ, trông thật đáng yêu.

“Có chút chuyện, trời vẫn còn sớm, em ngủ tiếp đi.”

Hà Tứ Hải nhìn đồng hồ, mới năm giờ bốn mươi thôi.

“Không muốn, anh ngủ với em đi.” Lưu Vãn Chiếu nũng nịu kéo cánh tay Hà Tứ Hải.

Cô không hỏi cụ thể Hà Tứ Hải chuyện gì đang xảy ra.

Vì cô biết dù có hỏi cũng không giúp được gì nên cứ âm thầm sưởi ấm cho hắn là được.

“Được rồi, đừng kéo, đừng kéo nữa, anh đi ngủ tiếp là được chứ gì?” Hà Tứ Hải bất lực đứng lên.

…………

Ăn xong bữa sáng.

Hà Tứ Hải dẫn Đào Tử và Huyên Huyên đến nhà trẻ.

Sau đó cậu ta nói với Lưu Vãn Chiếu: “Anh có việc phải ra ngoài, nếu tối anh vẫn chưa về thì em với bọn trẻ ngủ trước đi.”

Lưu Vãn Chiếu ngơ ngác nhìn Hà Tứ Hải, cô đã đoán được điều gì đó rồi.

Nhưng cô không nói gì, chỉ im lặng gật đầu.

Sau đó nói: “Em đợi anh về.”

Hà Tứ Hải vuốt ve mái tóc cô.

“Hừ, em không phải con nít đâu.”

Lưu Vãn Chiếu nũng nịu, giả vờ vui vẻ, như thể cô không hề lo lắng chút nào.

“Yên tâm, anh sẽ về sớm thôi, chăm sóc Đào Tử giúp anh.”

Hà Tứ Hải định rút tay lại.

Lưu Vãn Chiếu liền nắm lấy tay hắn rồi áp lên má mình.

“Yên tâm, em sẽ chăm sóc Đào Tử.”

Hà Tứ Hải không nói gì nữa, rút tay lại, dẫn theo Uyển Uyển đang ngơ ngác rồi tiến về phía trước.

“Ông chủ, chúng ta đi đâu vậy?” Uyển Uyển tò mò hỏi.

“Đến miếu Phượng Hoàng Phượng Cô, em còn nhớ không?” Hà Tứ Hải cúi đầu hỏi.

Uyển Uyển ngẩn người một lát, sau đó lặng lẽ gật đầu.

“Em đợi anh quay về.”

Đúng lúc này, từ phía sau vọng lại tiếng hét lớn của Lưu Vãn Chiếu.

Hà Tứ Hải không quay lại, vẫy tay chào cô ấy, sau đó cùng Uyển Uyển biến mất ngay trước mặt cô.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment