Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1137 - Chương 1137: Phạt Đứng

Chương 1137: Phạt Đứng Chương 1137: Phạt Đứng

Khi về đến nhà Hà Tứ Hải mới đặt Đào Tử - người đang ngơ ngác xuống.

“Ba ơi, sao chúng ta về thế? Con còn muốn chơi tiếp.”

“Lần sau lại chơi nhé.”

Hà Tứ Hải cởi chuỗi tràng hạt trên tay xuống và đeo vào tay Đào Tử.

“Đây là chuỗi tràng hạt do Đại hoà thượng tặng con, con tạm thời đeo trên tay, nhớ đừng có tháo xuống.” Hà Tứ Hải dặn dò.

Lúc trước đến Chester(*), Hà Tứ Hải cũng đã đeo chuỗi tràng hạt này cho cô bé.

(*)Chester: là một thành phố tường bao ở Cheshire, Anh, nằm bên sông Dee, gần biên giới với Wales.

Nhưng sau đó Đào Tử chê, bảo đeo không thoải mái nên tháo ra, thế là Hà Tứ Hải đã lấy lại nó.

“Dạ.”

Đào Tử rất ngoan ngoãn, Hà Tứ Hải kêu đeo lên thì cô bé liền đeo lên.

“Tứ Hải, không sao chứ?” Lưu Vãn Chiếu cau mày, lo lắng hỏi.

“Không sao, không cần lo lắng.” Hà Tứ Hải an ủi nói.

Sau khi bình tĩnh lại, hắn mới sực nhận ra, có lẽ đối phương đến vì hắn.

Hơn nữa chắc chắn không biết thân phận của Đào Tử, nếu không e rằng sẽ không chỉ đơn giản là bị chim tấn công.

Nhưng nói đi nói lại, nếu thực sự biết thân phận của Đào Tử, có lẽ cũng không có gan làm điều đó.

Mấy nhân vật lớn như “Đại hoà thượng” và “Lão đầu tử” khi nhìn thấy Đào Tử cũng phải nhún nhường.

Thế nên chỉ có thể là nhằm vào Hà Tứ Hải thôi, hoặc có thể nói là nhằm vào thân phận này của hắn.

“Thật sự không sao chứ?” Lưu Vãn Chiếu vẫn hơi lo lắng.

“Thật sự không sao mà, em mau đi rửa ít trái cây, còn ba đứa thì đi xem ti-vi đi.” Hà Tứ Hải nói.

Uyển Uyển và Huyên Huyên lập tức dẫn Đào Tử đi về phía ghế sô - pha.

Lưu Vãn Chiếu ngẫm một hồi, không nói thêm gì nữa mà xoay người đi vào nhà bếp.

Hà Tứ Hải đi thẳng ra ban công.

Chỉ thấy một chuột xám lớn đang ngồi ở góc ban công không dám nhúc nhích.

Đối diện với nó là Tiểu Bạch.

Tiểu Bạch cũng nép mình trong góc không dám nhúc nhích.

Tuy nó là mèo nhưng con chuột lớn như vậy cũng khiến nó sợ hãi, linh tính mách bảo nó rằng con chuột xám lớn trước mặt nhất định không dễ chọc.

Con chuột xám lớn không dám di chuyển không phải vì sợ Tiểu Bạch.

Mà vì đây là mèo do Tiếp dẫn đại nhân nuôi, là mèo có thần tiên chống lưng, nó không dám đắc tội.

Nhìn thấy Hà Tứ Hải đi vào, chuột xám lớn và Tiểu Bạch đều muốn đi về phía hắn, nhưng sau đó cả hai lại dừng lại.

Hà Tứ Hải cúi xuống bế Tiểu Bạch đang xù lông lên và đưa vào phòng khách.

Tiểu Bạch liền chạy đến chỗ ba đứa nhỏ ở trên ghế sô - pha.

Bình thường đều tránh bọn nhóc như tránh tà, nhưng bây giờ lại muốn nhanh chóng cuộn mình trong vòng tay của bọn nhóc.

Thấy Tiểu Bạch chạy đi, Hà Tứ Hải mới quay lại nhìn con chuột xám lớn.

Con chuột giống như con người vậy, nó chắp hai chân trước lại rồi chào Hà Tứ Hải.

Hà Tứ Hải mở lòng bàn tay ra, trong đó có một cọng lông chim.

“Hãy tìm nó.” Hà Tứ Hải gằn giọng nói.

Con chuột xám lớn đến gần lòng bàn tay của Hà Tứ Hải rồi hít hít mấy cái.

Ngay tức khắc, những luồng khí màu tím trên lông chim được nó hít vào mũi.

Lông chim như thể bị hong khô, trong chớp mắt trở nên khô quắp.

Chuột có khứu giác rất nhạy, gấp mười lần loài chó.

Mà mũi của chuột lại hoạt động độc lập, tức là nó có khứu giác cực kỳ nhạy bén và chính xác.

Có thể nói là không khác gì mắt người.

Hơn nữa, trên mũi chuột còn có các loại hạch có thể tiếp nhận thông tin hóa học do các sinh vật lân cận truyền đến, từ đó đưa ra dự đoán về xung quanh và dự đoán nguy hiểm.

Thế nên mũi chuột có thể được sử dụng như một cái máy dò.

Thân là một con chuột tinh, khả năng bẩm sinh của nó vô hình chung được khuếch đại lên rất nhiều.

“Có thể tìm thấy nó không?” Hà Tứ Hải trầm giọng hỏi.

Con chuột xám lớn gật đầu.

Nó đã nhận được thông tin truyền đến từ gió, vì vậy nó mới có thể trả lời Hà Tứ Hải một cách chắc chắn.

“Tìm bằng được nó cho tôi.”

Hà Tứ Hải búng tay, một luồng khí màu xám bao quang lấy con chuột xám.

Cơ thể con chuột xám lớn nhanh chóng phình ra như bị thổi hơi vào vậy, nhưng nhanh sau đó liền thu nhỏ lại, thậm chí còn nhỏ hơn trước một chút.

Nó liên tục gật đầu biểu thị cảm ơn với Hà Tứ Hải.

“Đi mau đi, tìm được thì lập tức quay lại báo cho tôi.” Hà Tứ Hải xua tay.

Nghe vậy, con chuột xám lớn ôm lấy hai chân trước của mình, lập tức nhảy lên rồi đáp xuống bệ cửa sổ, sau đó phi nhanh xuống dọc theo bức tường.

Lúc này thông tin trong gió vẫn chưa tan biến.

Nên cần phải tìm càng sớm càng tốt, khi gió thổi qua hết thì việc tìm kiếm sẽ khó khăn hơn rất nhiều.

Thấy con chuột xám lớn đã đi xa, Hà Tứ Hải liền quay vào nhà.

Chỉ thấy ba đứa nhỏ chăm chú xem ti-vi đến nỗi quên mất cho miếng trái cây vào miệng ăn.

Còn Tiểu Bạch đang nằm nhoài dưới chân bọn nhóc, thong thả ngoe nguẩy cái đuôi.

Lưu Vãn Chiếu thì đang ngồi ở bàn bên cạnh nhìn hắn.

Hà Tứ Hải bước đến rồi ngồi xuống bên cạnh cô.

Lưu Vãn Chiếu liền đứng dậy rót cho hắn một tách trà rồi tự rót cho mình một tách.

“Thực sự không sao đâu, em đừng quá lo lắng.” Hà Tứ Hải lại an ủi nói.

“Có thể không lo sao? Đào Tử còn nhỏ như vậy, gặp chuyện nguy hiểm thì phải làm sao?”

“Sau này sẽ không xảy ra nữa, đối phương có lẽ là đến tìm anh.”

“Tìm anh sao? Không có nguy hiểm gì chứ?”

“Không đâu.” Hà Tứ Hải nói.

“Sao có thể không chứ, nhưng em lo lắng cũng vô dụng, cũng chẳng giúp được gì cho anh.” Lưu Vãn Chiếu chợt thở dài, vẻ mặt ủ rũ nói.

“Không thể nói vậy được, vì em cho anh biết rằng trên đời này vẫn có người lo lắng cho mình.” Hà Tứ Hải nắm lấy tay cô và nói.

Lưu Vãn Chiếu mỉm cười.

“Anh đó, biết cách dỗ người ta vui quá ha.”

“Ai dỗ em chứ, anh chỉ là nói sự thật thôi.”

Không biết có phải do lời nói của Hà Tứ Hải, hay là do cô nghĩ kỹ rồi mà đôi lông mày vốn cau lại lại dần thả lỏng ra.

Lưu Vãn Chiếu rút tay lại, bưng tách trà trên bàn lên rồi nhấp một ngụm, tâm trạng nhẹ nhõm hơn hẳn.

Đúng lúc này, Đào Tử đột nhiên chạy tới.

“Sao thế?” Hà Tứ Hải hỏi.

Sau đó nhìn về hướng ti-vi, thì ra tivi đang phát quảng cáo.

“Con chim lúc nãy sao rồi ạ?” Đào Tử hỏi.

“Có lẽ do con trông ngon miệng quá nên nó muốn ăn con đấy.” Hà Tứ Hải nói đùa.

“Ăn con á?” Đào Tử kinh ngạc.

Sau đó nhìn cánh tay mũm mĩm của mình.

Lẽ nào bản thân giống con sâu sao?

“Con chim xấu xa này.” Đào Tử phụng phịu nói.

“Thực sự rất xấu xa luôn, nhưng không sao rồi, chỉ cần con đeo chuỗi tràng hạt thì nó sẽ không thể ăn được con.” Hà Tứ Hải chỉ vào tràng hạt trên tay cô bé rồi nói.

Đào Tử ngạc nhiên nhìn chuỗi tràng hạt trên tay.

“Nó có thể đuổi chim sao?” Cô bé tò mò hỏi.

“Có thể coi là vậy, nó có thể bảo vệ con.”

Trong tim Hà Tứ Hải chợt rung lên, hắn lại nói: “Nhưng hình như con chim đó được người ta nuôi.”

“Ể? Chim do tên xấu xa nuôi sao?” Đào Tử ngạc nhiên hỏi.

“Đúng vậy, chim được một tên xấu xa nuôi.” Hà Tứ Hải nói.

“Con muốn phạt tên xấu xa này như thế nào?” Hà Tứ Hải lại hỏi.

“Phạt hắn đứng ạ.” Đào Tử tức giận đùng đùng.

Cô bé nhớ Huyên Huyên mới bị cô phạt đứng, nên đối với cô bé thì đây là một hình phạt nặng.

Hà Tứ Hải: …

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment