Uyển Uyển nhìn đóa hoa dại rơi trên mặt đất liền bước tới nhặt từng bông lên.
Dù là hoa dại nhưng vẫn sẽ có người trân trọng.
Hà Tứ Hải cũng không thúc giục mà đợi Uyển Uyển nhặt hoa lên, sau đó mới nói với cô bé: “Chúng ta về nhà thôi, bọn Đào Tử chắc tan học rồi đấy.”
“Dạ.” Uyển Uyển bước tới rồi cùng Hà Tứ Hải biến mất trước cổng nhà giam.
Khi xuất hiện lại thì họ đã đến bãi cát của Hồ Kim Hoa.
Hà Tứ Hải: → _ →
“hiahiahia ...” Uyển Uyển giả ngốc.
Hà Tứ Hải không nói gì cô bé mà chỉ nhìn ra bãi cát, bọn Đào Tử không có ở đó, chắc là vẫn đang trên đường từ trường về.
“Em nói với bọn Đào Tử chưa?” Hà Tứ Hải cúi đầu rồi hỏi Uyển Uyển.
“hiahiahia ...” Uyển Uyển gật đầu.
“Vậy em tự mình chơi một lát đi, chúng ta sẽ đợi ở đây.” Hà Tứ Hải nói.
Uyển Uyển đưa đoá hoa dại trong tay ra để Hà Tứ Hải giúp cô bé giữ chúng.
Sau đó vểnh cái mông nhỏ lên rồi bắt đầu nghịch cát, không có dụng cụ đào cát cũng không sao, cô bé sẽ dùng tay của mình.
Hà Tứ Hải đi đến chiếc ghế dài bên bờ hồ và ngồi xuống.
Uyển Uyển nhìn lên rồi tiếp tục chơi.
“Tứ Hải, ba ơi ...”
Một lúc sau thì nghe có người hét gọi ở đằng xa.
Ngẩng đầu nhìn thử thì thấy Lưu Vãn Chiếu đang dắt Đào Tử và Huyên Huyên đi về hướng này.
Trên tay hai đứa nhóc còn cầm theo hai cây lạp xưởng.
“Hiahiahia… Đào Tử, Huyên Huyên, các em đến rồi.” Uyển Uyển lập tức chạy đến.
Thấy Uyển Uyển chạy tới, Đào Tử đưa cho cô bé một cây lạp xưởng vẫn chưa ăn và nói: “Cái này cho chị ăn.”
Uyển Uyển đương nhiên không khách sáo, đưa tay nhận lấy.
“Chờ một chút.” Lưu Vãn Chiếu ở bên cạnh nói.
Uyển Uyển ngây người, thắc mắc nhìn cô ấy.
“Tay bẩn thế này thì không ăn được đâu.” Lưu Vãn Chiếu lấy khăn giấy ướt trong túi ra rồi lau bàn tay nhỏ dính bẩn của cô bé.
“Cảm ơn ạ.” Uyển Uyển lễ phép nói.
Lưu Vãn Chiếu mỉm cười rồi xoa đầu cô bé.
Sau đó Uyển Uyển mới nhận lấy cây lạp xưởng mà Đào Tử đưa cho.
Huyên Huyên nhìn Đào Tử, sau đó nhìn cây lạp xưởng đang ăn dở trong tay, sau đó lại nhìn cây còn lại trong tay, ngẫm một lúc rồi đưa cho Uyển Uyển.
“Cái này cho chị.” Cô bé đưa cây lạp xưởng đang ăn dở qua.
“Hiahiahia… Cảm ơn.” Uyển Uyển không chút chê bai mà nhận lấy.
Lưu Vãn Chiếu liền che mặt lại.
“Làm gì có chuyện đưa đồ đã ăn dở cho người khác ăn chứ?”
Huyên Huyên nhìn cây lạp xưởng còn nguyên trong tay nói: “Nhưng mà em không nỡ.”
“Không nỡ thì đừng có đưa.”
“Nhưng Uyển Uyển là bạn thân của em, chúng em phải yêu thương nhau.” Huyên Huyên nói.
Ôi trời, Lưu Vãn Chiếu cũng không biết nên nói cô bé hiểu chuyện hay không hiểu chuyện nữa.
Nếu sớm nói sẽ đến bãi cát chơi với Uyển Uyển, chắc chắn cô ấy sẽ mua thêm hai cây nữa.
Nhưng Huyên Huyên lo lắng chị gái không cho mình đến bãi cát nên đã đợi đến cửa tiểu khu mới nói.
Nhưng Uyển Uyển dường như không quan tâm chút nào.
Hạnh phúc cắn từng miếng một.
“Mấy đứa cũng không mang theo dụng cụ, đến bãi cát làm gì?” Hà Tứ Hải nói với ba đứa nhỏ đang ngồi cạnh nhau trên ghế.
Ba đứa nhỏ vừa đến đã ngồi chật hết cái ghế của cậu ta.
“Bọn con có tay mà.” Đào Tử duỗi bàn tay nhỏ của mình ra, cô bé còn quào quào mấy cái trong không trung.
“Con không sợ tay bị thương sao?”
“Chúng em có cái này.” Huyên Huyên giơ que lạp xưởng đã ăn hết lên.
Uyển Uyển bên cạnh cũng cười lớn đắc ý.
Sau đó cười một lát liền “vụt” biến mất rồi lại xuất hiện và tiếp tục cười.
Nhưng trên tay đã có thêm túi lưới đựng đầy đủ dụng cụ đào cát.
Cô bé ngẩng cổ, tỏ vẻ em có lợi hại không? Mau đến khen em đi.
Hà Tứ Hải không nói nên lời, lúc chơi lại hăng hái như thế
“Chị Uyển Uyển lợi hại quá đi.” Đào Tử không chút kiệm lời mà khen ngợi.
“hiahiahia ...”
“Được rồi, mấy đứa đi chơi đi, nhưng cẩn thận không ném cát, không để cát lọt vào trong quần áo.”
Lưu Vãn Chiếu lấy khăn giấy ra lau lại tay cho ba đứa nhỏ.
Nhìn ba đứa nhỏ hò hét kéo nhau chạy đến bãi cát, Lưu Vãn Chiếu buồn cười lắc đầu.
Sau đó mới ngồi xuống cạnh Hà Tứ Hải.
“Hợp đồng đã ký xong rồi, bây giờ chỉ đợi mấy cái thủ tục, khi nào anh đến xem.”
“Anh đi xem gì cơ?”
“Anh là ông chủ, anh không đi chỉ dẫn công việc một chút sao?”
“Chỉ dẫn công việc? Chỉ cách làm sao tiêu tiền á?”
“Nói bừa, chúng ta cũng phải kiếm tiền, không thể chỉ ngồi không ăn.” Lưu Vãn Chiếu nói.
“Thật ra thì hoàn toàn có thể, đối tượng được hỗ trợ của chúng ta không nhiều, cứ gửi ngân hàng một trăm triệu thì tiền lãi hàng năm là hơn ba triệu, dù không làm gì thì riêng tiền lãi hàng năm cũng khoảng một trăm năm mươi triệu, làm chuyện gì cũng đủ.”
Đây là điều mà sau này Hà Tứ Hải mới nhận ra, dù gì thì trước đây hắn cũng là một tên nghèo rớt mồng tơi, trước giờ chưa có nhiều tiền như vậy, đương nhiên cũng không nghĩ tới chuyện này.
“Vậy sau này anh có muốn cân nhắc tìm kiếm đối tượng được hỗ trợ nào đó ngoài xã hội không?”
“Có nghĩ qua chuyện này.”
Do lúc trước tiền ít nên chỉ tính đến việc giúp đỡ người thân hoặc họ hàng của một số người có tâm nguyện.
Nhưng không ngờ cổ phiếu của Quan Đạo Hằng lại bán được mấy tỷ nên có thể cân nhắc giúp đỡ nhiều người hơn.
“Trước tiên ổn định lại nguồn quỹ, sau đó chúng ta sẽ từ từ mở rộng quỹ, không nhất thiết tất cả phải là đối tượng hỗ trợ, có thể nhắm đến nhóm người cụ thể.”
“Nhóm người cụ thể?”
“Ừm, nhóm người cụ thể, chẳng hạn như trẻ em thất học, gia đình khó khăn, thậm chí là một nhóm bệnh nhân..., chuyện này sau này từ từ tính.”
Hai người đang trò chuyện thì bỗng nghe Đào Tử hét gọi: “Ba ơi, ba có muốn đến chơi cùng không?”
“Không, mấy đứa tự chơi đi.” Hà Tứ Hải nói.
“Nhưng con muốn ba đến chơi với bọn con.” Đào Tử nói.
Hà Tứ Hải nhìn thử thì thấy cô bé đang xách một cái xô nhựa, ngay lập tức hiểu rõ ý đồ của cô bé.
Cô bé nào muốn Hà Tứ Hải chơi cùng, chỉ là muốn hắn giúp xách nước trong hồ thôi.
Đúng lúc này, một con chim từ trên trời đột nhiên xà xuống đỉnh đầu của Đào Tử.
“Đào Tử cẩn thận.”
Huyên Huyên đẩy Đào Tử ngã bệt ra đất.
Sau đó huơ huơ cái xẻng nhỏ, rụt rè xua đuổi: “Mau cút đi, mau cút đi ...”
Uyển Uyển cũng vội đứng lên chắn sau lưng Đào Tử.
Đồng thời lấy cái trống lắc từ cái túi trước ngực cô bé ra.
Hai đứa nhỏ cũng cảm nhận được điều gì đó không ổn.
Mà sắc mặt Hà Tứ Hải càng lúc càng tệ, lập tức xuất hiện bên cạnh ba đứa nhỏ rồi túm lấy cổ con chim.
Con chim hét lên một tiếng chói tai, không ngừng vùng vẫy trong tay Hà Tứ Hải.
Hà Tứ Hải phớt lờ nó, ngẩng đầu nhìn lên thì thấy đàn chim bay đến xám xịt cả bầu trời.
“Uyển Uyển, lắc trống.” Hà Tứ Hải cúi đầu nói với Uyển Uyển.
“Dạ.” Uyển Uyển xoay cổ tay ngay lập tức.
m thanh “tùng tùng tùng, tùng tùng tùng…” lập tức truyền khắp mặt hồ Kim Hoa.
Những người gần đó nghe thấy liền cảm giác ớn lạnh thấu xương.
Tim không kiểm soát được mà đạp nhanh theo từng tiếng trống, dẫn đến cảm giác chóng mặt và buồn nôn.
Chim trên không trung ùn ùn rơi xuống.
Lưu Vãn Chiếu vốn đang lo lắng trên bờ cũng cảm thấy tim mình loạn nhịp, nhưng ngay sau đó một luồng hơi ấm truyền đến từ chiếc vòng lông vũ trên ngực khiến nhịp tim cô dịu lại.
Tiếng “tùng tùng” lại lọt vào tai nhưng chỉ cảm thấy bình thường.
Hà Tứ Hải bẻ gãy cổ con chim trong tay rồi ném xuống hồ Kim Hoa.
“Chúng ta về trước đi.” Hà Tứ Hải cúi xuống rồi bế Đào Tử lên.
Uyển Uyển và Huyên Huyên lập tức theo sau, thậm chí còn không cần đống dụng cụ kia nữa.
Hai đứa nhóc tuy nhỏ nhưng dù sao cũng không phải người bình thường.
Có thể cảm nhận rõ ràng ác ý đến từ những con chim đang bay kia, chúng chắc chắn không phải là những con chim bình thường.
“Sao rồi?” Lưu Vãn Chiếu lo lắng hỏi.
“Không sao, về nhà thôi.” Hà Tứ Hải nói.
Lưu Vãn Chiếu không hỏi thêm mà chỉ dẫn Huyên Huyên cùng Uyển Uyển vội đuổi theo.
Đợi đến khi bước vào tiểu khu, Hà Tứ Hải bỗng nhìn vào những bụi cây được trồng trong vườn của tiểu khu rồi nói: “Lát nữa ngươi đến đây một chuyến.”
Từ trong bui cậy truyền đến tiếng chuột kêu “chít chít”.
------
Dịch: MBMH Translate