Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1135 - Chương 1135: Hoa Dại

Chương 1135: Hoa Dại Chương 1135: Hoa Dại

“Phạm Văn Khang, đi ra.” Phạm Văn Khang đang đọc báo nghe thấy tiếng động liền đặt tờ báo xuống, thắc mắc nhìn về phía cửa.

“Đội trưởng Phùng, có chuyện gì sao?” Phạm Văn Khang cảm thấy hơi bất an khi thấy đội trưởng Phùng của trại giam.

Bởi vì những chuyện bình thường chỉ cần cai ngục đến tìm ông ta là được, không cần đội trưởng đích thân tới.

“Có người đến thăm nhà tù.” Đội trưởng Phùng nói.

“Thăm tù?” Phạm Văn Khang ngạc nhiên.

Không phải mỗi ngày vào lúc nào cũng có thể đến thăm tù, mỗi nhà tù đều có giờ thăm tù riêng.

Mà hôm nay hoàn toàn không phải là ngày thăm tù, cho nên có thể thăm tù vào ngày không được thăm thì chắc chắn không phải người bình thường.

Với lại do những sai lầm mà bản thân đã gây ra khi đó, bình thường cho dù là ngày thăm tù thì các con của ông ta cũng hiếm khi đến thăm, điều này khiến ông ta cảm thấy hơi lo lắng.

Ông ta không khỏi suy nghĩ, lẽ nào bản thân còn chuyện gì chưa khai báo rõ sao?

Không đúng, lẽ nào nhiều năm như vậy mà còn tra ra thêm gì sao?

Nhưng bản thân đã khai báo hết rồi mà.

Có điều Phạm Văn Khang cũng là người từng lăn lộn khắp nơi, nên không hề có biểu hiện gì khác lạ.

Nhưng tiếng bước chân vững chãi của đội trưởng Phùng vang vọng trên hành lang dài thực sự gây áp lực lớn cho ông ta.

Rất nhanh sau đó ông ta đã được đưa vào một căn phòng nhỏ riêng biệt.

Quả nhiên giống như ông ta đoán, thân phận người đến thăm tù không bình thường.

Bởi vì thăm tù thông thường đều là thông qua lớp kính chứ không hề trực tiếp gặp mặt trong phòng riêng như này.

“Ông chờ một chút, sẽ có người tới ngay.” Đội trưởng Phùng nói xong liền rời đi, đồng thời tiện tay đóng cửa lại.

Phạm Văn Khang nhìn căn phòng, đó là một căn phòng rất đơn giản, ngoại trừ một cái bàn và hai cái ghế dài thì không có gì đặc biệt.

Nhưng nó càng khiến cậu ta lo lắng, vô thức cọ sát lòng bàn tay vào chân.

Ngay lúc đó, ông ta nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa.

Sau đó lại nghe thấy giọng của đội trưởng Phùng.

“Người ở bên trong, tôi đợi ngoài cửa, có chuyện gì thì hét gọi tôi.”

Sau đó, giọng một người phụ nữ khác cất lên: “Cảm ơn đội trưởng Phùng.”

Phạm Văn Khang nghe thấy giọng nói liền cảm thấy rất quen tai nhưng lại không nhớ đã nghe ở đâu.

Sau đó, cánh cửa được đẩy ra, một người phụ nữ với chiếc đèn lồng đỏ bước vào.

Phạm Văn Khang sững sờ, dáng vẻ của người trước mặt khiến ông ta cảm thấy vô cùng quen thuộc, nhưng lại không nhớ ra đã gặp ở đâu.

“Cô là?” Phạm Văn Khang thắc mắc hỏi.

Nghe cậu ta hỏi như thế, trên mặt Tưởng Phương Phương thoáng chút thất vọng, nhưng lại nhanh chóng cười nói: “Quả nhiên anh đã quên em rồi.”

Sau đó ngồi xuống đối diện với ông ta.

Nghe Tưởng Phương Phương nói như vậy, Phạm Văn Khang tỉ mỉ nhìn cô thêm lần nữa.

Sau đó ngạc nhiên nói: “Cô là con gái của Tưởng Phương Phương?”

Tiếp đó bản thân lại cảm thấy không đúng.

“Không đúng, Tưởng Phương Phương không thể có con gái lớn như cô được.”

“Văn Khang, cây hồng trong vườn ra quả rồi, quả hồng cũng bị chim ăn hết, nhưng em vẫn chưa đợi được anh quay về.”

“Phương… Phương Phương?” Phạm Văn Khang tỏ vẻ khó tin.

Câu này là ban đầu Phạm Văn Khang nói với Tưởng Phương Phương.

Lúc Phạm Văn Khang đặt chân vào đại học, cả hai đã cùng nhau trồng một cây hồng trong sân.

Phạm Văn Khang cười nói, khi nào cây hồng lớn lên rồi đơm hoa kết trái, ông ta có lẽ cũng đã tốt nghiệp, đến lúc đó hai người sẽ kết hôn.

Nhưng chưa đợi đến lúc Phạm Văn Khang tốt nghiệp thì Tưởng Phương Phương đã đi trước rồi.

Đáng lẽ những lời này trừ Tưởng Phương Phương ra thì không ai khác biết mới đúng.

Tưởng Phương Phương gật đầu.

Thay vào đó, Phạm Văn Khang nhẹ nhõm nói: “Vậy là em chưa chết, chuyện…chuyện này quá tốt rồi.”

Năm đó khi Tưởng Phương Phương mất, Phạm Văn Khang đã không về dự đám tang của cô với lý do bận việc học.

Tưởng Phương Phương không giải thích mà chỉ cẩn thận nhìn người trước mặt.

Người trước mặt đã không còn khí phách và khuôn mặt tuấn tú như trước nữa.

Đầu hoa râm, thân hình phát tướng khiến ông ta trông già nua và béo phệ.

Tưởng Phương Phương không thể tìm thấy bất kỳ dáng hình thời thanh xuân nào trên người ông ta.

“Đã nhiều năm như vậy rồi mà trông em vẫn rất trẻ trung, giữ gìn tốt thật đấy, mấy năm nay em đã đi đâu, bây giờ sống ở chỗ nào thế?”

Nếu Tưởng Phương Phương vẫn còn sống, bây giờ chắc cô ấy đã bốn mươi ba rồi, quả thực rất trẻ trung, nhưng—

“Đừng nói về em nữa, nói về anh đi.”

“Nói về anh, có gì hay để nói đâu, em cũng thấy rồi đó - một tên tù nhân.” Phạm Văn Khang mở rộng cánh tay rồi cười nói.

Nhưng ông ta không có vẻ gì là buồn, thay vào đó là cảm giác nhẹ nhõm.

Nhìn người đàn ông trước mặt, Tưởng Phương Phương đột nhiên cảm thấy lúc trước không đáng, chờ đợi nhiều năm như vậy thật không đáng.

Cô ấy kiên trì như vậy là vì cái gì?

Cô chìm đắm trong sự hoang mang, bản thân cũng không biết lý do.

Thế là Tưởng Phương Phương đứng dậy, cầm đèn dẫn hồn rồi bước về phía cửa.

“Phương Phương.”

Phạm Văn Khang cũng đứng lên, có chút thắc mắc cất tiếng gọi cô.

Ông ta cũng không biết tại sao Tưởng Phương Phương lại đột nhiên rời đi mà không nói một lời nào.

Tưởng Phương Phương nghe thế bèn dừng lại rồi quay đầu.

“Văn Khang, lúc anh học đại học, có phải anh đã thích cô gái khác rồi không?”

Phạm Văn Khang không chút do dự liền gật đầu.

Đồng thời nói: “Ừm, sau khi tốt nghiệp thì bọn anh kết hôn, nhưng nhiều năm trước đã ly hôn rồi.”

“Còn em thì sao?” Tưởng Phương Phương hỏi.

Phạm Văn Khang nghe xong thì ngây người, sau đó cười nói: “Đã là chuyện từ đời nào rồi, còn nhắc đến làm gì.”

Ông ta nói nghe phũ phàng thật.

Nhưng trong lòng Tưởng Phương Phương lại buồn đến lạ thường, sau đó khẽ nói: “Vậy sao?”

Hóa ra tất cả tấm chân tình của cô chẳng qua chỉ là quá khứ thoáng qua của gã đàn ông này.

Tưởng Phương Phương mở cửa bước ra ngoài mà không buồn ngoái đầu lại.

Phạm Văn Khang không đuổi theo, cũng không dám đuổi theo.

Vì sắp hết hạn chịu án nên ông ta không muốn lại xảy ra chuyện nữa.

“Là vậy sao?”

“Là vậy sao?”

...

Tưởng Phương Phương cầm chiếc đèn dẫn hồn, liên tục lầm bầm, vẻ mặt đờ đẫn đi ra khỏi nhà giam.

Sau đó thì thấy Hà Tứ Hải đang đợi ở cửa.

Cô ấy bước tới, không nói lời nào, nhẹ nhàng giao chiếc đèn trong tay ra.

“Sao rồi?” Hà Tứ Hải nhận lấy chiếc đèn dẫn hồn rồi hỏi.

Cậu ta chưa hỏi thì vẫn tốt, nhưng vừa hỏi thì nước mắt của Tưởng Phương Phương đã lăn dài trên má.

Cô ấy khóc nấc không thành tiếng.

“Vì cái gì chứ?” Cô nuốt nước bọt, thì thầm.

Hà Tứ Hải không hiểu cô ấy đang nói cái gì, cho nên không nói.

“Rốt cuộc là vì sao?” Cô lại hỏi.

Giống như đang hỏi Hà Tứ Hải, lại giống như đang hỏi chính mình.

Cô cảm thấy cuộc sống của mình thật ngu ngốc, lúc làm người thì ngu ngốc, làm quỷ rồi cũng ngu ngốc.

Cô thấy tiếc cho cuộc đời mình.

Đúng lúc này, một chùm sáng chiếu xuống bên cạnh.

Nhân gian đã không còn gì đáng để cô lưu luyến nữa rồi.

“Cảm ơn ngài, Tiếp dẫn đại nhân.” Cô nhẹ nhàng lau nước mắt.

“Không cần khách sáo.”

Tưởng Phương Phương rơi nước mắt rồi đi về phía ánh sáng dẫn lối.

Đúng lúc này, Uyển Uyển đột nhiên chạy tới.

Tặng cô một đóa hoa dại.

“Cái này tặng cho cô.”

Tưởng Phương Phương sững người, sau đó nhận lấy.

“Cảm ơn.” cô nói.

Cô khom lưng, nhẹ nhàng ôm lấy Uyển Uyển, sau đó cúi đầu ngửi đoá hoa dại trong tay rồi bước vào ánh sáng dẫn lối.

Chỉ còn sót lại đoá hoa dại rơi trên mặt đất.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment