Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1134 - Chương 1134: Người Thông Minh

Chương 1134: Người Thông Minh Chương 1134: Người Thông Minh

Buổi trưa Hà Tứ Hải đã ăn một bữa ăn vô cùng thịnh soạn.

Uyển Uyển đi theo sau cũng có lộc ăn.

Đương nhiên cậu ta không thể ăn ké hết nhà này đến nhà khác.

Cậu ta đã đến quán lẩu bò(*) của hai vợ chồng Thường Quốc Quang, lúc trước cũng đến ăn vài lần nên khá quen thuộc với họ.

(*)Từ gốc là “牛杂火锅”: lẩu thập cẩm tất cả các bộ phận của bò như: thịt, gân, phèo, tim, gan…

Nhưng Hà Tứ Hải không đi không có nghĩa là họ không đến.

Nhiều món ăn nấu xong liền gửi gửi thẳng đến quán của Thường Quốc Quang.

Họ đến từ những nơi khác nhau, bán những đặc sản của quê hương mình.

Vợ chồng Thường Quốc Quang tạm thời không mở cửa quán trong thời gian này, chỉ tiếp đãi một mình Hà Tứ Hải, điều này trái lại khiến cậu ta có chút ngại ngùng.

“Hai người làm thế này thì lần sau tôi làm sao dám đến ăn chứ?” Hà Tứ Hải có chút không nói nên lời khi nhìn thấy trên bàn bày đầy các món ăn ngon.

“Chỉ lần này thôi, lần sau không như vậy nữa, bây giờ tôi mới biết, hóa ra mọi người cũng vì Tiếp dẫn đại nhân mới đến cái trấn này.” Thường Quốc Quang cười nói.

Bởi vì họ đều ở trên cùng một con phố, trước đây chỉ có thể xem là có quen biết.

Bởi vì sự xuất hiện của Hà Tứ Hải, mọi người mới nhận ra bản thân đến trấn Kim Hoa Hồ đều vì cùng một lý do, điều này vô hình chung đưa họ đến gần nhau hơn.

Thậm chí họ còn hẹn nhau rút chút thời gian để quây quần bên nhau.

“Vậy tôi không khách sáo nữa.” Hà Tứ Hải không từ chối nữa mà trực tiếp ăn cơm.

Uyển Uyển ở bên cạnh sớm đã không chờ nổi nữa rồi.

Cô bé nhanh chóng dùng đũa gắp một miếng thịt bò.

Hà Tứ Hải ăn uống no say, sau đó đưa Uyển Uyển đến Vấn Tâm Quán.

Hà Tứ Hải chuyển hai chiếc ghế dựa vốn để cho bệnh nhân nằm từ trên lầu xuống.

Sau đó hắn và Uyển Uyển mỗi người một ghế nằm ở ngay cửa.

Ánh mặt trời vừa hay chiếu từ ngoài cửa vào.

Ánh nắng ấm áp, hai người nằm trên ghế xoa xoa bụng rồi thiêm thiếp ngủ.

Con chó cỏ nhỏ chẳng biết từ đâu chui ra rồi thò đầu vào trong cửa, cuối cùng nằm ngay bên cạnh thiu thiu ngủ, cái đầu gật gà gật gù.

Tạo nên một bức tranh vừa đẹp đẽ vừa hài hòa.

Nhưng ngay sau đó, Hà Tứ Hải liền mở mắt rồi nhìn ra cửa.

Nhìn thấy Tưởng Phương Phương không biết đến từ lúc nào, cô ấy ngồi trên bậc cửa, ngơ ngác nhìn con chó cỏ nằm cạnh chân mình.

Hà Tứ Hải ngồi dậy, liếc nhìn cô nhóc nằm bên cạnh, cô bé đã ngủ say, gương mặt nhỏ đỏ bừng bừng.

Bởi vì cô bé đang mặc áo m Dương, không cần lo cô bé sẽ bị cảm lạnh.

Hà Tứ Hải nhìn về phía Tưởng Phương Phương ở cửa.

Tưởng Phương Phương sớm nghe thấy tiếng động liền quay đầu lại, lúc này cảm thấy có chút bất an.

“Tiếp dẫn đại nhân…”

Cô khẽ gọi.

“Xảy ra chuyện gì sao?” Hà Tứ Hải ngồi thẳng dậy rồi hỏi.

Tưởng Phương Phương lắc đầu, do dự một lát rồi nói: “Tôi vẫn chưa suy nghĩ kỹ.”

“Chưa nghĩ kỹ?” Hà Tứ Hải có hơi ngạc nhiên.

Tâm nguyện vốn là chấp niệm.

Thông thường tâm nguyện có thể trở thành chấp niệm rất khó lay chuyển, nếu không cũng không thành chấp niệm được.

Cho nên Tưởng Phương Phương nói chưa suy nghĩ kỹ khiến hắn rất ngạc nhiên, bởi vì chấp niệm của cô ấy đã bị lung lay.

Nếu cô ấy có thể hoàn toàn làm lung lay chấp niệm thì có thể buông bỏ tâm nguyện, tự mình quay về âm ty.

Nhưng rất nhiều người không qua vượt qua được ngưỡng cửa này, chỉ có thể thuận theo dòng chảy thời gian mà dần dần phai mờ, câu “thời gian có thể xoá nhoà mọi thứ” không phải là một câu sáo rỗng.

“Thực ra tôi biết, anh ấy không thể vì tôi mà cả đời không kết hôn, anh ấy học rất giỏi, tương lai tươi sáng nên chắc chắn sẽ có người phụ nữ tốt hơn thích anh ấy, hơn nữa nhiều năm trôi qua, anh ấy nên có một mái ấm hạnh phúc cùng những đứa con của mình.”

“Trước không nói đến việc tôi là quỷ còn anh ấy là người, e rằng cho dù tôi còn sống, anh ấy cũng…, cho dù tôi có đi gặp anh ấy thì được gì chứ?”

Thì ra đêm đó nhìn thấy cảnh mẹ con Lư Hồng Mẫn tình cảm thắm thiết, vợ chồng ân ái nên cô ấy đã cảm động, nhưng nhất thời lại cảm thấy hoang mang.

“Tôi đã gây thêm rắc rồi cho ngài rồi.” Cuối cùng, Tưởng Phương Phương lo lắng nói với Hà Tứ Hải.

“Không sao, tâm nguyện là của bản thân cô, cô nghĩ kĩ rồi thì lại nói với tôi.” Hà Tứ Hải lại nằm xuống.

Tưởng Phương Phương cúi đầu, lần nữa rơi vào hoang mang.

Một lúc sau, cô ấy lại nói: “Anh ấy sống có tốt không?”

Tựa như đang hỏi Hà Tứ Hải, nhưng cũng tựa như đang hỏi chính mình.

“Hai mươi năm đầu rất tốt, nhưng mười năm gần đây e là không tốt lắm.” Hà Tứ Hải nói.

“Hả? Tại sao, anh ấy sao rồi?” Tưởng Phương Phương lập tức quay đầu lại, lo lắng hỏi.

Xem ra cô ấy vẫn chưa thể buông bỏ.

“Tội phạm kinh tế(*), ông ta vẫn đang ở trong tù chưa được thả ra.” Hà Tứ Hải nói.

(*)Tội phạm kinh tế: hiểu nôm na là tội phạm gây ra nguy hại cho sự ổn định và phát triển của nền kinh tế, gây ra thiệt hại cho đất nước, tổ chức, cá nhân do vi phạm pháp luật về quản lý.

Câu trả lời này chắc chắn là điều mà Tưởng Phương Phương không ngờ tới.

Cô ấy sững người một lúc rồi mới nói: “Anh ấy rất thông minh, học cũng rất giỏi.”

“Chính là do quá thông minh đấy.”

Rất nhiều người luôn nghĩ bản thân thông minh, độc nhất vô nhị, là ngoại lệ nhưng thực tế lại không phải vậy.

Trên đời này tuyệt đối không thiếu người thông minh hơn bạn, bạn cũng không phải là duy nhất, càng không phải là ngoại lệ, đừng có ôm lấy cái tâm lý may mắn nào hết.

Chỉ là vấn đề thời gian thôi.

“Có thể kể tôi nghe chuyện về anh ấy được không?” Tưởng Phương Phương trầm giọng nói

Không thể phủ nhận việc Phạm Văn Khang quả thực rất thông minh, thời đại đó mà có thể học đại học đã là chuyện không dễ dàng gì.

Hơn nữa, sau này ông ta còn lấy bằng Tiến sĩ.

“Sau khi Phạm Văn Khang tốt nghiệp đại học, ông ta đã kết hôn với một cô gái giàu có, cô này cũng là bạn học đại học của ông ta.”

Tưởng Phương Phương nghe nói mà trái tim như thắt lại.

Lúc đó gia đình của Phạm Văn Khang rất nghèo, tiền học đại học với phí sinh hoạt đều do Tưởng Phương Phương chu cấp cho ông ta.

Lúc chết cô chỉ mới hai mươi ba, nhưng nhìn cứ như đã bốn mươi ba vậy, chuyện này không phải không có lý do, do lao động vất vả trong thời gian dài nên khiến cô già đi nhanh chóng.

Phạm Văn Khang từng nói với cô, đợi ông ta tốt nghiệp thì cả hai sẽ kết hôn, cô ấy vẫn luôn mong ngóng ngày đó, đến lúc chết vẫn nhớ rõ, nhưng mà…

Rõ ràng là Phạm Văn Khang đang lừa gạt cô.

Tưởng Phương Phương ngớ người một hồi rồi mới tiếp tục hỏi: “Sau này thì sao?”

“Vì gia đình bên vợ rất giàu có nên sau này ông ta sống rất tốt, hai người có một trai một gái, Phạm Văn Khang cũng đạt được thành tựu trong sự nghiệp.”

“Không phải rất tốt sao?”

“Đúng, rất tốt, nhưng Phạm Văn Khang không hài lòng với những thứ này, ông ta muốn nhiều hơn.”

“Nuôi vợ bé, tham nhũng hối lộ, cấu kết giữa quan chức với doanh nhân, tóm lại mấy chuyện không nên làm thì ông ta đều làm hết, sau đó – đương nhiên là vào tù rồi.”

“Cô còn muốn gặp ông ta không?”

Hà Tứ Hải không giấu giếm mà nói hết những gì mình biết cho cô ấy nghe.

Vốn tưởng mọi chuyện đã như vậy thì Tưởng Phương Phương sẽ buông bỏ.

Không ngờ cô ấy hạ quyết tâm phải gặp đối phương.

“Anh ấy ở nhà tù nào, có thể cho tôi gặp anh ấy không?” Tưởng Phương Phương đứng lên nói.

“Được, nhưng cô chờ một chút.”

Hà Tứ Hải lấy điện thoại ra rồi nhắn tin cho Đinh Mẫn trước, bên đó cô ấy sẽ sắp xếp.

Phạm Văn Khang đang thụ án tại nhà tù tỉnh Tề Lỗ, cách Hợp Châu khá xa.

Thế nên không thể không đánh thức Uyển Uyển dậy.

“Trời sáng rồi sao?”

Cô bé lẩm nhẩm, dụi dụi mắt rồi ngồi dậy.

Khi nhìn thấy ánh nắng bên ngoài, tạm thời vẫn chưa tỉnh táo lại, khoanh chân ngồi đờ đẫn ngay tại đó.

Có lẽ do tiếng ghế dựa phát ra lúc bật dậy khiến con chó cỏ nhỏ ngay cửa giật mình, nó ngồi dậy nhìn vào bên trong quán.

Thế là tình cờ bắt gặp ánh mắt của Uyển Uyển.

“Gâu gâu…” Uyển Uyển ngây ngốc cất tiếng sủa.

Con chó cỏ nhỏ không thể sủa được.

Cô bé sủa trước rồi, tôi nên nói gì đây?

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment