Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1133 - Chương 1133: Nghĩ Lại.

Chương 1133: Nghĩ Lại. Chương 1133: Nghĩ Lại.

Hà Tứ Hải vốn tưởng rằng Tưởng Phương Phương ngày hôm nay sẽ đến tìm hắn để hoàn thành tâm nguyện của nàng.

Nhưng mà đợi đến gần mười giờ sáng, cũng không gặp một bóng người.

Nàng không đến, Hà Tứ Hải đương nhiên cũng sẽ không đi tìm nàng, có hoàn thành tâm nguyện hay không là ý nguyện của cá nhân.

Thế là hắn mang theo Uyển Uyển đến Vấn Tâm Quán.

Từ sau năm mới, hắn chưa từng tới Vấn Tâm Quán lần nữa.

Chủ yếu là từ sau năm mới, tâm nguyện cứ hết cái này đến cái kia, trên căn bản là bận bịu không xong.

Vốn tưởng rằng bên trong Vấn Tâm Quán tràn đầy tro bụi, sau khi mở ra lại phát hiện rất sạch sẽ.

Chờ sau khi nhìn thấy cốc chén được sắp xếp ngăn nắp trên bàn, hắn bỗng nhiên có chút bừng tỉnh.

Hẳn là Lưu Vãn Chiếu mang bà nội đến, sau đó các nàng đã quét tước.

Hà Tứ Hải lên lầu, mở cửa sổ Lâm Hồ ra để thông gió.

Uyển Uyển chơi đùa ở dưới tầng một.

Dưới tầng có sách tranh Đào Tử để lại, nàng nằm trên ghế ngồi lật xem.

Một con chó đang ngó dáo dác ở trước cửa.

Nó cảm thấy rất kỳ quái, đã lâu rồi không thấy mở cửa nha.

Thế là nó hưng phấn chuẩn bị đánh dấu ở trong góc một hồi.

Chờ sau khi nó chạy đến bên trong góc đang chuẩn bị đi tiểu, vừa ngẩng đầu liền thấy đứa nhỏ trong phòng đang nhìn chằm chằm nó.

Chó đất bị dọa cho run một cái.

Sau đó nó cảm thấy tức giận, hơn nữa trước mắt chỉ là một đứa nhóc, nó lập tức hướng về phía đối phương sủa gâu gâu.

Uyển Uyển bị làm cho sợ hết hồn, xoay người chạy vào trong phòng.

Nàng mang theo tiếng khóc nức nở hô lớn: "Ông chủ, ông chủ..."

Hà Tứ Hải đang ở trên lầu cả kinh, cho rằng là đã xảy ra chuyện gì rồi, vội vàng đi xuống từ trên lầu.

Sau đó liền thấy Uyển Uyển nhào vào trong ngực của hắn.

"Đây là làm sao rồi?" Hà Tứ Hải ôm lấy nàng rồi hỏi.

Uyển Uyển méo miệng chỉ vào cửa.

Hà Tứ Hải ôm Uyển Uyển đi ra ngoài, chó đất đang đi tiểu.

Có chút vàng, xem ra gần đây có chút nóng lên.

"Gâu gâu..."

Chó đất cũng không thèm nhìn lại, liền sủa mấy tiếng với Hà Tứ Hải, sau đó nó phát hiện không đúng, ô ô... , lập tức co thân thể rồi lui về phía sau.

"Chỉ là một con chó con, em sợ cái gì?" Hà Tứ Hải an ủi.

Con chó đất này khá quen, trước đó hắn cũng thường gặp, cũng không biết là nhà ai nuôi.

"Nó gâu gâu với em." Uyển Uyển oan ức nói.

"Vậy em cũng gâu gâu với nó." Hà Tứ Hải buông nàng ra rồi nói.

Có Hà Tứ Hải ở đây, Uyển Uyển cũng không sợ nữa.

Nàng ngẩng đầu ưỡn ngực hướng về phía chó đất: "Gâu gâu gâu gâu..."

Chó đất bối rối, Hà Tứ Hải cũng bối rối.

Chó đất nghĩ thầm, sao nhóc con này lại cướp lời kịch của mình vậy.

Nó nhìn Hà Tứ Hải đứng ở phía sau lưng nàng một chút, thực sự có chút không trêu chọc nổi.

Thế nhưng thua chó không thua trận, nó gâu một tiếng về phía Uyển Uyển, sau đó liền cong đuôi chạy.

Uyển Uyển lập tức ngước cổ nhìn về phía Hà Tứ Hải.

Nàng hỏi với vẻ tràn đầy đắc ý: "Ông chủ, em có lợi hại hay không?"

"Lợi hại." Hà Tứ Hải yên lặng mà duỗi ngón cái.

Hi hi...

Thấy nàng vui vẻ như vậy, Hà Tứ Hải cảm thấy chuyện như này cũng chẳng có gì cả.

Thế là hắn khích lệ nàng: "Lần sau mà gặp tình huống như thế, đừng vội sợ sệt, lúc em sợ sệt nó, thực ra nói không chừng đối phương cũng đang sợ sệt em. Hơn nữa, em còn có trống bỏi, rung một cái liền có thể xua đuổi nó rồi..."

Uyển Uyển mở to đôi mắt to màu lam nhạt nhìn Hà Tứ Hải.

"Anh nói những lời này, em nghe hiểu không?"

"Nghe không hiểu."

Thực sự là một đứa nhỏ thành thực.

"Nghe không hiểu cũng không sao cả, đi, anh dẫn em đi dạo trên đường." Hà Tứ Hải sờ sờ đầu nhỏ của nàng rồi nói.

"Được nha..." Uyển Uyển vui vẻ nói.

Thế là hắn dắt Uyển Uyển ra cửa, lúc đang chuẩn bị đóng cửa lại, liền gặp chủ nhà trọ trước mặt đi tới.

"Hà tiên sinh..."

Chủ nhà trọ họ Trần, đã sinh sống ở trấn Kim Hoa Hồ từ mấy đời, mà căn nhà này chính là căn nhà ở trước đây của chủ nhà.

Sau đó trấn hồ Kim Hoa phát triển du lịch, hắn lại mở một cửa hàng bán lẻ ở trên mặt đường, ăn ở đều ở trong cửa hàng, nhà mình thì cho người ta thuê lại.

"Là chủ nhà trọ sao." Hà Tứ Hải cũng lên tiếng chào hỏi với hắn.

"Đã lâu không gặp Hà tiên sinh rồi, vừa nãy xa xa nhìn thấy giống cậu, tôi liền tới xem một chút, không nghĩ tới thật sự là cậu." Chủ nhà trọ rút một điếu thuốc ra rồi đưa cho Hà Tứ Hải.

"Cảm ơn, tôi không hút thuốc lá." Hà Tứ Hải nói.

"Nhưng mà tìm tôi có chuyện gì không?" Hà Tứ Hải hỏi.

Năm ngoái lúc thuê căn phòng này đã kí thỏa thuận là một năm, tiền thuê nhà cũng đã giao một năm, phải đến tháng tám năm nay mới đầy một năm.

Cho nên không thể là thiếu tiền thuê được.

"Không có chuyện gì, chính là thời gian dài như vậy không thấy cậu khai trương, cho nên liền tới xem một chút." Chủ nhà trọ gãi đầu một cái, hơi ngượng ngùng.

Chủ nhà trọ đúng là người thành thực.

"Sau năm mới đúng là có chút việc, cho nên liền không lại đây, qua một thời gian ngắn sẽ khai trương như bình thường à." Hà Tứ Hải nói.

"Vậy thì tốt, nếu như cậu không thuê nữa thì nói với tôi một tiếng sớm chút." Chủ nhà trọ nói.

"Được, nhất định sẽ thông báo cho anh."

"Vậy thì không quấy rầy cậu rồi." Chủ nhà trọ nói.

Sau đó trực tiếp xoay người rời đi.

Trên thực tế, chủ nhà trọ là lo lắng Hà Tứ Hải bởi vì chuyện làm ăn không tốt mà không thuê nữa.

Vị trí nơi này không phải sát đường mặt tiền, cho nên rất không dễ thuê, cho dù giá cho thuê cũng rất phải chăng.

Nào có người nào thuê thời gian dài lại trả tiền thoải mái giống như Hà Tứ Hải vậy.

"Đi thôi." Nhìn Uyển Uyển đang mơ màng bên cạnh, Hà Tứ Hải kéo nàng đi về phía đường lớn.

Trấn Hồ Kim Hoa vĩnh viễn luôn náo nhiệt như vậy.

Trên phố cũ tràn đầy người đến người đi, cộng với thời tiết ngày hôm nay lại tốt, người lại càng nhiều hơn rồi.

Nhưng mà phần lớn trong tay mọi người đều cầm đồ ăn.

Mặt tiền trấn nhỏ hầu như đều là bán đồ ăn.

Tuy rằng rất nhiều hàng quán trùng nhau, thế nhưng các nhà lại có hương vị khác nhau.

Hà Tứ Hải cũng đã lâu rồi không có tới, mua hai cái bánh tôm, chia cho Uyển Uyển một người một cái, vừa ăn vừa đi về phía trước.

"Hà tiên sinh, ngài tới rồi."

"Hà tiên sinh, đã thật lâu không gặp ngài."

"Chào Hà tiên sinh."

"Hà tiên sinh muốn tới ngồi một chút không?"

...

Một đường đi tới, không ngừng có người chài hỏi với Hà Tứ Hải.

Hà Tứ Hải cũng vô cùng giật mình.

Bởi vì những người này đều là người thân của người mà Hà Tứ Hải trợ giúp hoàn thành tâm nguyện.

Vào năm trước, hắn có biết chuyện hai vợ chồng Thường Quốc Quang mở quán phá lấu ở trên trấn. (Cha của lính cứu hỏa, Thường Tuấn Khải, bởi vì cứu người trong đám cháy tại chợ bán thức ăn mà chết).

Không nghĩ tới sau năm mới lại có nhiều người mở tiệm buôn bán ở trên trấn Hồ Kim Hoa như vậy.

Hà Tứ Hải biết, bọn họ đến trấn Kim Hoa mở cửa tiệm hoặc là công tác, thực ra cũng không phải là vì kiếm tiền.

Mà là chờ đợi đối với người thân.

Bọn họ chờ mong được gặp mặt người thân một lần nữa.

Hà Tứ Hải lại rơi vào trầm tư.

Như vậy thật sự được sao?

Nghĩ lại, bản thân mình cho bọn họ một tia hy vọng gặp lại nhau thật sự có được không?

Có lẽ hoàn toàn quên mất mới là kết cục tốt nhất.

Bản thân Hà Tứ Hải cũng không biết mình làm như vậy là đúng hay sai.

Dường như cảm nhận được tâm trạng của Hà Tứ Hải không tốt.

Uyển Uyển đang ăn bánh tôm lập tức nhét tay nhỏ của mình vào bên trong bàn tay của Hà Tứ Hải.

Hà Tứ Hải cúi đầu nhìn về phía nàng.

Nhóc con lập tức cong mắt, nở nụ cười với hắn.

Mặt đều là dầu.

"Em nhìn em kìa, lúc ăn thì phải chú ý một chút chứ, ăn đến đâu đâu cũng có." Hà Tứ Hải ngồi xổm người xuống, lau giúp nàng.

"Hi hi... A ô a ô, ăn như vậy thật là vui nha." Uyển Uyển nói.

"Có đúng không?"

"Hừm, trong lòng em chính là nghĩ như vậy." Uyển Uyển nghiêm túc gật gật đầu.

Hà Tứ Hải lại nở nụ cười.

Trong lòng nghĩ như thế nào liền làm như thế đó, cần gì phải xoắn xuýt nhiều như vậy, hắn còn nhìn không thấu bằng một đứa bé.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment