Không bao lâu sau, Huyên Huyên đã bị chị nàng xách ra từ trong phòng.
Chính là xách ra trên nghĩa đen.
Nàng tóm chặt quần áo phía sau lưng, như là xách hành lý, trực tiếp xách người đi ra.
Hai cái chân ngắn nhỏ của nhóc con còn đạp loạn ở trên không trung, cười khanh khách, vô cùng vui vẻ.
"Em làm bé ngoan đợi ở đây cho chị, đừng quấy rầy chị ngủ." Lưu Vãn Chiếu thả nàng xuống ở trên ghế sô pha rồi nói.
"Chị, chị, chúng ta lại chơi một lần."
Lưu Vãn Chiếu bị làm cho phiền đến mức nói không ra lời.
"Chị không phải là đang chơi với em." Lưu Vãn Chiếu cảm thấy cạn lời rồi.
"Vậy em chơi với chị."
Huyên Huyên ngồi ở trên ghế sô pha, còn không an phận mà đun đưa chân ngắn nhỏ.
"Chị bây giờ không muốn chơi, chị đang muốn ngủ. Chị cảnh cáo em, chớ quấy rầy chị, cẩn thận chị đánh mông em bây giờ." Lưu Vãn Chiếu ra vẻ uy hiếp.
Huyên Huyên dùng hai tay chống sô pha, nhẹ nhàng lui về phía sau, chờ đến khi phía sau lưng đụng vào chỗ tựa của sô pha.
Nàng mới cẩn thận nói rằng: "Chị lười như thế, ông chủ sẽ không thích chị đâu, sẽ không ai thèm lấy chị nữa."
Lưu Vãn Chiếu:…
"Chị không ai thèm lấy cũng không cần em bận tâm." Lưu Vãn Chiếu tức giận nói.
"Ai, ai bảo chị là chị của em đây." Hai tay Huyên Huyên giơ lên bầu trời, bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ.
"Ai yêu, xấu hổ, vậy đúng là gây thêm phiền phức cho em rồi?" Lưu Vãn Chiếu cảm giác mình sắp không nhịn được, muốn tiếp xúc thân mật bàn tay của mình với mông của nàng.
"Không cần khách sáo." Huyên Huyên nói.
"Chị sao có thể không khách sáo với em được." Lưu Vãn Chiếu xông lên trước, xoay người nàng lại, nằm nhoài trên ghế sô pha.
Còn không đánh, Huyên Huyên đã bắt đầu kêu gào rồi.
"Ông chủ cứu mạng, ông chủ cứu mạng nha. . ."
Không gọi được ông chủ, lại gọi tới một tiểu đậu đinh.
Tiểu đậu đinh ở bên cạnh ôm tay cười hi hi hia...
"Chị Uyển Uyển, nhanh cứu mạng một chút nha." Huyên Huyên hô.
"Hi hi. . . Chị đánh không lại chị gái của em nha."
Nói xong nàng liền xoay người trở về phòng.
Huyên Huyên: . . .
"Chị, chị, em yêu chị nha. . ."
"Chị biết, nhưng chuyện này cũng không hề ảnh hưởng đến việc chị đánh mông em." Lưu Vãn Chiếu nói.
Sau đó "piapia~" hai lần, cái mông nhỏ đầy thịt thịt, cảm giác quá tốt, làm cho nàng không nhịn được mà lại vỗ hai lần.
"Ô ô ô. . . Em cũng bị chị đánh chết rồi, em phải nói cho ba mẹ..."
Huyên Huyên thấy nói tốt cũng vô dụng.
Thế là mặt dán ở trên mu bàn tay, chôn ở trên ghế sô pha rồi gào lên.
"Yên tâm đi, em chết không được, lại nói chị chỉ vỗ mông em có hai cái, phỏng chừng em cũng không đau đâu?"
"Ô ô ô. . . Nhưng mà trong lòng em đau nha."
Lưu Vãn Chiếu: . . .
Khá lắm, hiện tại còn biết nói chuyện như thế nữa?
"Vậy em nói phải làm sao bây giờ đây? Dù sao chị cũng đã đánh rồi.” Lưu Vãn Chiếu nói.
"Vậy hôm nay tan học chị mua xúc xích nướng cho em đi." Nhóc con nghe vậy lập tức ngẩng đầu lên.
"Làm sao, xúc xích nướng có thể khiến cho lòng không đau nữa sao?" Lưu Vãn Chiếu không còn gì để nói nữa rồi.
Huyên Huyên lập tức gật gật đầu.
"Làm sao lại có thể? Trị đau bụng còn tạm được."
"Làm sao lại không thể? Có xúc xích nướng ăn, trong lòng em liền vui vẻ. Em vui vẻ rồi thì trong lòng dĩ nhiên là không đau nữa nha?"
Có lý có chứng cứ, Lưu Vãn Chiếu cũng không biết phản bác thế nào.
"Được, vậy hôm nay tan học chị sẽ đi đón em, đến lúc đó sẽ mua cho em một cái." Lưu Vãn Chiếu nói.
Huyên Huyên nghe vậy lập tức trở mình một cái rồi bò ngồi dậy, duỗi ngón tay mũm mĩm ra dấu, nói: "Muốn hai cái."
"Chỉ một cái."
"Chị đánh em hai lần, trong lòng đau hai lần, em muốn hai cái." Huyên Huyên lập tức nói.
Lưu Vãn Chiếu: ...
"Được. . . Được thôi." Lưu Vãn Chiếu nói.
Trên thực tế nàng đánh bốn cái.
Ai bảo nhóc con không nhận biết được số đây.
Nhưng mà bị nhóc con giày vò như thế, nàng cũng chẳng buồn ngủ nữa.
"Dậy rồi thì đi súc miệng rồi ăn sáng thôi." Hà Tứ Hải đi ra từ trong phòng bếp, nói.
Vừa nãy hắn nghe thấy tiếng kêu của Huyên Huyên, chỉ có điều cố ý không lên tiếng mà thôi.
Huyên Huyên nghe vậy lập tức trượt xuống từ trên ghế sô pha, chạy về gian phòng.
Thiếu chút đụng vào Đào Tử đang đi ra.
Phía sau còn có Uyển Uyển.
Hai người bọn họ đã mặc quần áo xong.
"Oa, hai người đều không chờ em một chút." Huyên Huyên thở phì phò nói.
Nàng thức dậy đầu tiên, lại mặc quần áo cuối cùng, điều này làm cho nàng rất không vui.
"Trong lòng chị không đau sao?" Đào Tử hỏi.
Huyên Huyên nghe vậy sờ sờ cái bụng, gật đầu một cái rồi nói: "Còn có chút đau."
"Chị là đói bụng rồi đúng không?" Đào Tử hỏi.
Nàng có biết cảm giác đói bụng.
"Lòng đau đói bụng." Huyên Huyên ngẫm lại rồi nói.
"Vậy chị nhanh mặc quần áo đi, ăn cơm thì sẽ không đói bụng nữa." Đào Tử nói.
"Được nha." Huyên Huyên vui vẻ đát đát đát chạy vào gian phòng.
Sau đó đột nhiên cảm thấy không đúng chỗ nào đó.
Mình đang tức giận mà.
Mình đang tức giận mà.
Ở trong phòng không có một bóng người, nàng giương nanh múa vuốt một trận, nàng đang rất buồn bực nha.
"Đều đã dậy rồi, vậy thì ăn sáng đi." Đúng lúc này bên ngoài truyền đến giọng nói của ông chủ.
Huyên Huyên lập tức cuống lên, vội vàng mặc quần áo lên người rồi vội vội vàng vàng mà chạy ra ngoài phòng.
Sau đó nhanh chóng chạy vào phòng rửa mặt, cố ý chen Đào Tử và Uyển Uyển.
Ba nhóc con ồn ào, thỉnh thoảng còn chen lẫn tiếng cười hi hi của Uyển Uyển.
Thế nhưng sau đó một người lớn hơn đi vào.
Ba tên nhóc lập tức yên tĩnh lại.
...
"Canh gà xé sợi."
Nhìn thấy Hà Tứ Hải bưng bữa sáng lên, Huyên Huyên vô cùng hưng phấn.
"Đúng vậy, là mẹ em mang tới."
"Còn có bánh thịt heo do mẹ Uyển Uyển đưa tới nữa."
"Hi hi ha ha. . ."
"Mẹ làm, em muốn ăn nhiều." Uyển Uyển nói.
"Em cũng thế, em cũng thế." Huyên Huyên lập tức nói.
"Chị thấy dù không phải mẹ làm thì em cũng ăn không ít." Lưu Vãn Chiếu ở bên cạnh nói.
Đào Tử ngồi ở bên cạnh không nói chuyện, mà là chôn đầu vào trong bát uống canh.
"Ăn từ từ, cẩn thận nóng." Hà Tứ Hải đưa tay xoa xoa đầu nhỏ của nàng rồi nói.
Đào Tử ngẩng đầu lên, cười đáp lại cho Hà Tứ Hải.
"Ừm." Nàng gật gật đầu.
Lưu Vãn Chiếu bên cạnh cũng phản ứng lại.
Nàng gắp một cái bánh bao thịt đặt vào trong chén nhỏ của Đào Tử.
"Ăn đi."
Huyên Huyên ở bên cạnh thấy thế lập tức đưa chén nhỏ của mình tới, hét lên: "Chị, em cũng muốn, em cũng muốn ăn."
"Nào, đều có của em." Lưu Vãn Chiếu đưa tay cũng gắp cho nàng một cái.
"Bởi vì em yêu chị nha." Huyên Huyên nói.
Rất hiển nhiên nàng không nghe được ý tứ trong lời nói của Lưu Vãn Chiếu, cho rằng là đang khích lệ nàng.
Lưu Vãn Chiếu bị nàng làm cho không biết nên nói như thế nào nữa rồi.
Thế là đưa tay gắp cho Uyển Uyển bên cạnh một cái.
"Đều ăn nhiều một chút."
"Được. . ."
Lần này ba nhóc con đều cùng nhau đáp một tiếng.
"Ngày hôm nay anh có đi cùng em không?" Lúc ăn cơm, Lưu Vãn Chiếu hỏi lần nữa.
"Em đi đi, anh ngày hôm nay còn có chút việc." Hà Tứ Hải nói.
"Vậy được rồi."
Lưu Vãn Chiếu nghe vậy cũng không nói thêm gì nữa.
Nàng ngày hôm nay đã hẹn cẩn thận cùng La Vũ Dương, còn có Tiền Tuệ Ngữ rồi, một người đàn ông như Hà Tứ Hải đi theo cũng không tốt lắm.
Ăn xong bữa sáng, hai người cùng nhau đưa hai đứa nhóc đến nhà trẻ.
Sau đó lại chỉ còn lại một mình Uyển Uyển.
"Nếu không thì cháu đi với dì đi, dì dẫn cháu đi dạo phố có được hay không?" Lưu Vãn Chiếu nói với Uyển Uyển.
Uyển Uyển nhìn nàng không nói chuyện, lại nhét tay của mình vào bên trong bàn tay lớn của Hà Tứ Hải.
"Không cần lo lắng cho nàng, em cứ bận chuyện của mình đi."
Hà Tứ Hải nói.
Lưu Vãn Chiếu cũng hiểu rõ quá khứ của Uyển Uyển, đương nhiên cũng biết một ít nguyên nhân nên cũng không chú ý, mà cười nói: "Vậy cháu nhớ phải ôn tập kỹ mấy chữ mà dì dạy cho cháu vào tuần trước đó nha, tuần này dì sẽ kiểm tra."
Uyển Uyển: (⊙o⊙)
------
Dịch: MBMH Translate