Ở trên đường trở về, Tưởng Phương Phương có vẻ có chút hiu quạnh.
"Ngày mai tôi dẫn cô đi gặp Phạm Văn Khang, hoàn thành tâm nguyện của cô." Hà Tứ Hải ở một bên an ủi.
Thế nhưng Tưởng Phương Phương lại không trả lời.
Cũng không lộ ra bao nhiêu vẻ hưng phấn.
Hà Tứ Hải cũng không quản nàng.
Hắn là người tiếp dẫn, lại không phải bảo mẫu.
"Cô có muốn trở về cùng tôi không?" Hà Tứ Hải hỏi.
"Tự tôi đi một chút đi." Tưởng Phương Phương nói.
"Vậy được rồi."
Nếu nàng muốn tìm Hà Tứ Hải thì có thể tìm được hắn bất cứ lúc nào.
Hà Tứ Hải về đến nhà, Lưu Vãn Chiếu còn chưa ngủ, đang xử lý cái gì đó ở trong máy vi tính.
"Công ty đều còn chưa chính thức thành lập mà đã bận rộn như vậy rồi sao." Hà Tứ Hải hỏi.
Lưu Vãn Chiếu đứng dậy, chậm rãi xoay người, lộ ra đường cong hoàn mỹ.
"La Vũ Dương cho em một ít tư liệu vận hành quỹ từ thiện, em muốn học tập một hồi." Lưu Vãn Chiếu nói.
Nàng cũng không muốn bản thân mình biến thành một cái bình hoa, mà là một người thật sự có thể giúp đỡ Hà Tứ Hải, cho nên rất là nỗ lực.
Nói xong, nàng đưa tay ôm cổ Hà Tứ Hải, Hà Tứ Hải trở tay ôm lấy nàng.
"Cũng đừng quá cực khổ, hiểu rõ là được, cũng không cần phải tự mình làm." Hà Tứ Hải đưa tay xoa xoa đầu nàng rồi nói.
"Đừng xoa đầu em, em lại không phải Đào Tử." Lưu Vãn Chiếu hờn dỗi nói.
Hà Tứ Hải duỗi đầu hôn nàng một hồi rồi hỏi: "Đào Tử ngủ chưa?"
Lưu Vãn Chiếu gật gật đầu.
Hà Tứ Hải thả ra nàng, đi vào gian phòng liếc mắt nhìn một chút.
Khá lắm, trên giường đâu chỉ có một con lợn nhỏ mà là ba con.
Nằm cạnh nhau ngủ say như chết, gương mặt bé nhỏ đỏ bừng.
"Huyên Huyên vốn cũng muốn ngủ cùng em, Uyển Uyển cũng ở lại." Lưu Vãn Chiếu đi tới từ phía sau, nói.
"Vất vả cho em rồi." Hà Tứ Hải nói.
Trông trẻ có bao nhiêu khó khăn, hắn đều rõ ràng hơn so với ai khác.
Có câu, ba người phụ nữ một đài hí.
Ba đứa nhỏ tuyệt đối không kém bao nhiêu, tiến đến cùng nhau tuyệt đối sẽ khiến người ta nhức đầu không thôi.
"Cũng còn tốt, Đào Tử và Uyển Uyển đều rất nghe lời, Huyên Huyên nàng cũng không dám không nghe lời, cho nên cũng không có gì cả."
Hà Tứ Hải nở nụ cười ha ha, chợt nhớ tới các nàng Đào Tử còn đang ngủ, thế là lại nín trở lại, lôi kéo Lưu Vãn Chiếu ra ngoài phòng.
"Xế chiều hôm nay thế nào? Tìm được nhà chưa?" Hà Tứ Hải ngồi xuống ở trên ghế sô pha.
Lưu Vãn Chiếu thuận thế liền ngồi ở trên đùi của hắn.
Mỗi ngày đều cường điệu mình lớn hơn Hà Tứ Hải, để Hà Tứ Hải không được xem nàng là trẻ con.
Nhưng trên thực tế hai người ở chung, Lưu Vãn Chiếu lại biểu hiện đầy tính trẻ con.
"Nhờ có La Vũ Dương, bản thân tập đoàn Thiên Hợp cũng không thiếu phòng ốc cho thuê đối với bên ngoài, cho nên đã đề cử cho chúng ta một cái văn phòng rất tốt, hơn nữa còn cho chúng ta một cái giá cả rất ưu đãi."
Hà Tứ Hải có chút bừng tỉnh.
"Cho nên xế chiều hôm nay, các em đến chỗ của La Vũ Dương sao?"
"Đúng vậy, sau khi xem qua văn phòng, chúng em còn đi dạo phố. Ai ~, sau khi nói chuyện với La Vũ Dương, em mới biết mình rất không đủ, em thật lo lắng là mình quản lý không được." Lưu Vãn Chiếu lộ ra vẻ lo âu.
"Được rồi, đừng lo lắng, cứ việc đi làm, mọi chuyện đã có anh." Hà Tứ Hải đưa tay ôm eo của nàng rồi nói.
Lưu Vãn Chiếu nghe vậy thì mỉm cười, "Vậy anh lúc nào rảnh rỗi, chúng ta cùng đi nhìn nhà một chút, ngoài ra còn có chút thủ tục mua nhà cần làm."
"Chờ anh rảnh rỗi đi, nhưng mà anh nhất định phải đi làm thủ tục làm sao? Em làm không được sao?"
"Quỹ là của anh, nhà cũng là của anh, anh không đi sao được?"
"Chúng ta còn phân hai bên sao? Nhà gì đó cứ trực tiếp viết tên của em là được." Hà Tứ Hải nói.
"Như vậy sao được?"
"Chuyện này làm sao không được? A... A..."
...
...
Ngày thứ hai Hà Tứ Hải bị tin nhắn điện thoại di động đánh thức.
Cầm lên nhìn qua, là mẹ của Uyển Uyển- Chu Ngọc Quyên nhắc đến hắn ở trong nhóm.
Chu Ngọc Quyên nói nàng đã nấu bữa sáng, bảo Hà Tứ Hải không cần làm, nàng sẽ đưa tới.
Hà Tứ Hải cũng không khách sáo với nàng, cảm ơn nàng một tiếng rồi rời giường.
Về phần Lưu Vãn Chiếu, nàng vẫn còn đang ngủ, nhất thời sợ là không rời được giường.
Bởi vì giường bị ba con lợn nhỏ chiếm, buổi tối hắn và Lưu Vãn Chiếu ngủ ở căn phòng cách vách.
Sau khi rời giường, hắn đi qua xem ba con lợn nhỏ một chút trước. Tuy tư thế ngủ của ba nhóc con này không tốt lắm, thế nhưng cũng không có đá chăn.
Đương nhiên đây không phải là lần đầu Hà Tứ Hải sang đây xem, một buổi tối hắn xem bốn, năm lần.
Thực ra chủ yếu vẫn là Đào Tử, nhóc con này lúc ngủ thích nhất là bỏ tay ở bên ngoài chăn.
Sau đó sẽ lộ hơn một nửa người ra ngoài chăn, như vậy sẽ rất dễ bị cảm mạo.
Đi ra từ gian phòng, Hà Tứ Hải mới vừa đi vào phòng rửa mặt chuẩn bị súc miệng, đã nghe tiếng gõ cửa nhẹ nhàng.
Tốc độ thật đủ nhanh, Hà Tứ Hải nghĩ thầm.
Chờ sau khi mở cửa lại phát hiện không phải Chu Ngọc Quyên, mà là Tôn Nhạc Dao.
"Dì Tôn, sớm như vậy? Người đây là?"
Hà Tứ Hải hơi kinh ngạc nhìn về phía nồi canh lớn trên tay nàng.
"Lần trước dì nấu canh gà thấy bọn nhỏ đều thích ăn, dì ngày hôm nay lại làm chút, đưa qua cho các cháu." Tôn Nhạc Dao nó.
"Dì Tôn, cảm ơn dì." Hà Tứ Hải vội vàng tiếp nhận, để cho nàng đi vào.
Tôn Nhạc Dao nhìn bên trong một chút rồi nói: "Dì không vào đâu, Vãn Vãn còn chưa dậy sao?"
"Không, để cho nàng ngủ thêm một lát." Hà Tứ Hải nói.
"Nha đầu lười này, đã là giờ nào rồi, còn chưa chịu rời giường? Giống kiểu gì?" Tôn Nhạc Dao nghe vậy lập tức nói.
"Này thì có cái gì? Hơn nữa ngày hôm qua La Vũ Dương đưa cho nàng một ít tư liệu, nàng học tập đến rất muộn."
“Như vậy à, nếu như nàng làm không được, cháu nhớ bỏ qua cho." Tôn Nhạc Dao nói, trên mặt lại tràn đầy nụ cười.
Hà Tứ Hải nghe vậy thì sửng sốt một chút, sau đó nói: "Dì Tôn, nói như vậy quá khách sáo rồi, đều là người một nhà, cần gì phải nói lời khách sáo như thế."
"Đúng, đúng, là dì nói nhầm rồi, dì đi về trước đây." Tôn Nhạc Dao nói xong cũng trở về nhà đối diện.
Hà Tứ Hải trái lại có chút mộng, không rõ nàng là có ý gì.
Trên thực tế, hai vợ chồng Tôn Nhạc Dao và Lưu Trung Mưu biết Hà Tứ Hải đưa tài sản khổng lồ gần năm tỉ kia cho Lưu Vãn Chiếu quản lý, bọn họ hiện tại vẫn đang còn sợ hết hồn.
Trước mặc dù biết Hà Tứ Hải giao quỹ từ thiện kia cho Lưu Vãn Chiếu, nhưng không nghĩ tới lại có nhiều tiền như vậy.
Chính là bởi vì quá nhiều tiền, trái lại khiến cho bọn họ lo lắng hơn, lo lắng Lưu Vãn Chiếu quản lý không được công ty lớn như vậy.
Tôn Nhạc Dao mới vừa đi, Chu Ngọc Quyên đã tới rồi, khá lắm, bữa sáng thật đủ phong phú.
Có chưng, có luộc, còn có chiên ngập dầu.
Những thứ này sợ là đã bắt đầu chuẩn bị từ tối hôm qua, sáng sớm tuyệt đối là không kịp.
"Quá nhiều, thực sự là gây thêm phiền phức cho dì rồi."
"Không phiền phức, dì nên nới lời này mới đúng, tối hôm qua Uyển Uyển còn gây thêm phiền phức cho các cháu nữa đây."
"Ha, xem lời nói này kìa." Hà Tứ Hải cảm thấy chuyện này không có gì cả.
Uyển Uyển vừa ngoan vừa đáng yêu, hơn nữa còn là đồng tử của hắn, hắn lo lắng chăm sóc cho nàng cũng là chuyện hiển nhiên mà.
Chu Ngọc Quyên nói chuyện hai câu với Hà Tứ Hải, lại vào phòng liếc mắt nhìn con gái đang ngủ say một chút liền trở về.
Hà Tứ Hải đưa bữa sáng vào nhà bếp, chuẩn bị hâm lại, nếu không chờ các nàng thức dậy sẽ nguội mất.
Nhưng mà quay người lại, liền thấy một cái đầu nhỏ ở cửa.
Hà Tứ Hải bị nàng làm cho giật mình, không phải Huyên Huyên thì còn có thể là ai.
"Mới sáng sớm, em làm gì thế?" Hà Tứ Hải có chút không biết nói gì.
"Ha ha, ông chủ, anh làm món gì ngon thế." Toàn bộ Huyên Huyên thân thể lộ ra, cười hì hì hỏi.
Trên người nàng chỉ mặc m Dương Y, không mặc cái gì khác.
Trên đầu càng là rối tùm la tùm lum, một cái đầu tổ gà.
"Anh chẳng hề làm gì cả."
"Lừa người, em đã ngửi được rồi." Huyên Huyên ngửi một cái.
"Đó là mẹ em và mẹ Uyển Uyển đưa tới, em đi gọi các nàng cùng dậy ăn sáng đi."
"Được nha." Huyên Huyên nghe vậy xoay người liền chạy.
Hà Tứ Hải chợt nhớ tới cái gì, vội vàng ra khỏi nhà bếp chuẩn bị gọi nàng lại, nhưng nhóc con đã xông vào gian phòng rồi.
"Chị, đồ sâu lười..."
------
Dịch: MBMH Translate