"Mẹ. . . Mẹ. . ."
Tuy rằng trước đó đã biết cô bé này có khả năng rất lớn chính là mẹ của nàng.
Thế nhưng khi nàng lấy loại hình thức này xuất hiện ở trước mặt bọn họ, Lô Hồng Mẫn và Phạm Nhất Minh vẫn có vẻ sốt sắng.
"Làm sao, mẹ mới chết được mấy năm, đã không còn nhận ra người nữa rồi?" Chu Nguyệt Anh cười hỏi.
Nàng một đời sáng sủa, chưa bao giờ thương xuân bi thu, điều này cũng ảnh hưởng đến Lô Hồng Mẫn, khiến cho nàng sau này không quản gặp phải khó khăn gì cũng đều ôm lấy thái độ lạc quan.
"Mẹ, mẹ nói cái gì đó? Con làm sao có khả năng sẽ quên mẹ được chứ, nhưng mà mẹ quả thực đã dọa con rồi, ô ô. . ." Lô Hồng Mẫn bỗng nhiên khóc lớn.
"Đang thật tốt, khóc cái gì?" Chu Nguyệt Anh đưa tay lau nước mắt giúp nàng.VipTruyenGG.com - Truyện Dịch Hay Giá Rẻ.
"Chính là. . . Chính là có thể gặp lại được mẹ, con rất là vui." Lô Hồng Mẫn không có tránh né, dán mặt lên bàn tay của nàng, cảm thấy thô ráp mà lại ấm áp, chính là chân thực như vậy.
Không quản nàng đã bao nhiêu tuổi rồi, ở trước mặt mẹ, nàng vĩnh viễn là một nhóc con thích khóc nhè.
"Mẹ cũng rất vui vẻ, cảm ơn hai vợ chồng các con đã chăm sóc mẹ mấy năm cuối cùng, gây thêm phiền phức cho các con rồi." Chu Nguyệt Anh cười nói.
Nàng một đời này sợ nhất chính là gây thêm phiền phức cho người khác, không nghĩ đến già rồi, lại gây phiền toái lớn cho con gái con rể.
"Mẹ, mẹ nói những thứ này làm gì, chăm sóc người không phải là chuyện nên làm sao?" Lô Hồng Mẫn nghe vậy có chút tức giận nói.
"Đúng, mẹ, người nói lời này liền khách sáo rồi." Phạm Nhất Minh cũng nói.
Chu Nguyệt Anh không nói đề tài này nữa, mà là mỉm cười nói: "Đáng tiếc tiểu Nguyên không ở nhà nha, không phải vậy còn có thể gặp mặt hắn một lần."
Bà cụ đau lòng nhất chính là người cháu ngoại này, hồi lâu không thấy hắn, đã nhớ hắn rồi.
"Con hiện tại sẽ gọi điện thoại cho hắn, để hắn trở về trong đêm." Lô Hồng Mẫn nghe vậy vội vàng nói.
"Quên đi, quên đi, thời gian của mẹ không nhiều, chẳng mấy chốc sẽ rời đi." Chu Nguyệt Anh vội vàng ngăn cản Lô Hồng Mẫn đang chuẩn bị móc điện thoại di động ra.
"Đi, người muốn đi nơi nào?" Lô Hồng Mẫn ngạc nhiên hỏi.
"Các con là người mẹ là quỷ, mẹ đương nhiên nên đi đến nơi mẹ thuộc về rồi." Chu Nguyệt Anh bình tĩnh nói.
"Nhưng mà. . . Nhưng mà. . ." Lô Hồng Mẫn kéo ray Chu Nguyệt Anh, đặt ở trong lòng bàn tay của chính mình.
"Đó là bởi vì đèn Dẫn Hồn, trước đó không phải đã nói với con rồi sao?" Chu Nguyệt Anh cười nói.
Nàng dùng cái tay còn trống cầm đèn Dẫn Hồn bên cạnh lên.
"Đèn Dẫn Hồn?" Hai vợ chồng Lô Hồng Mẫn vô cùng nghi hoặc.
"Người chết rồi đều phải trở về Minh Thổ, trừ khi là quỷ có tâm nguyện chưa xong thì mới sẽ lưu lại nhân gian. Mẹ số may, gặp được tiếp dẫn đại nhân, tiếp dẫn đại nhân hẹn mẹ trở về gặp các con, hoàn thành tâm nguyện. Nếu không thì mẹ còn không biết phải chờ bao lâu mới có thể thả xuống tâm nguyện của mình để trở về Minh Thổ."
"Mẹ, vậy tâm nguyện của mẹ là gì?" Lô Hồng Mẫn ngậm nước mắt hỏi.
"Tâm nguyện của mẹ chính là cái này."
Chu Nguyệt Anh rút tay của mình về, cầm lấy phong thư trên bàn, sau đó gạt ra từng cái ở trên bàn, tổng cộng có năm bức thư. Lúc chồng đi thì Lô Hồng Mẫn mới sáu tuổi, đáng tiếc chưa kịp đến năm mới thứ sáu thì người liền qua đời bất ngờ rồi.
"Lúc mẹ sắp chết, trong đầu tất cả đều là chuyện của quá khứ, chính là cái gọi là, gọi. . ."
"Đèn Bào Mã." Phạm Nhất Minh ở bên cạnh nói.
"Đúng, chính là cái đèn kia, khiến cho mẹ nghĩ tới rất nhiều chuyện. Năm đó, con tuổi còn nhỏ, lại không biết được mấy chữ nên mẹ mới không cho con xem những thư này, chờ con hơi lớn chút, thời gian lại dài rồi, hà tất lại cho con nhìn những này, để tăng bi thương. Cho nên mẹ liền cất thư và một vài thứ liên quan đến cha con lại, qua thời gian dài, chính mẹ đều quên nha. . ."
"Mẹ sợ sau khi mẹ chết đi đến Minh Thổ, nhìn thấy cha con, nếu như cha con hỏi mẹ đã đưa thư của hắn cho bảo bảo xem hay chưa? Con nói xem mẹ phải bàn giao với hắn như thế nào bây giờ? Cho nên mẹ liền lưu tại nhân gian nha."
Nghe mẹ gọi nàng là bảo bảo, Lô Hồng Mẫn vừa buồn cười lại cảm động, nước mắt đảo quanh ở trong viền mắt, cả một đời này mẹ đã trả giá rất nhiều vì nàng.
"Mẹ, con không nỡ người." Lô Hồng Mẫn nói.
"Có cái gì mà không nỡ? Mẹ ở cùng với con lâu như vậy, cũng nên đi tiếp cha con một thoáng rồi, cũng không biết cha con có thể chờ mẹ hay không. Nói đến đây, mẹ đều sắp quên mất cha con trông như thế nào rồi. . ." Chu Nguyệt Anh nhỏ giọng thầm thì.
"Sẽ không, cha con nhất định còn đang chờ người." Lô Hồng Mẫn vội vàng nói.
"Ai biết được, quên đi, có thể gặp lại các con một lần nữa đã rất tốt rồi, tiểu Phạm, mẹ có mấy lời muốn nói với con." Chu Nguyệt Anh nói.
"Mẹ, mẹ có lời gì cứ việc nói." Phạm Nhất Minh ngồi thẳng người.
"Mẹ có lúc nói chuyện khó nghe, con đừng để trong lòng, cũng không phải là mẹ phiến diện. Vào những năm mẹ sống cùng ba của tiểu Mẫn, đã từng nói chuyện với một giáo viên, hắn là người Hạ Kinh, sau đó về Hạ Kinh rồi, là một người rất có học thức, cũng đeo kính mắt. . ."
"Mẹ. . ." Lô Hồng Mẫn gọi một tiếng.
"Đều là chuyện xưa xửa xừa xưa rồi, không có cái gì không thể nói cả." Chu Nguyệt Anh cười nói.
Phạm Nhất Minh có chút bừng tỉnh, khó trách mẹ vợ vẫn luôn có ý kiến đối với hắn như vậy, thực sự là tai bay vạ gió.
"Nhưng mà con rất tốt, nhiều năm như vậy, mẹ cũng nhìn ở trong mắt, cảm ơn con đã chăm sóc và nhân nhượng tiểu Mẫn nhà chúng ta nhiều năm như vậy."
"Mẹ, tiểu Mẫn là vợ con, chúng con đã kết hôn nhiều năm như vậy, cũng đều lớn tuổi rồi, đều là người một nhà, còn nói những lời khách sáo này làm gì?"
"Đúng, đều là người một nhà, không nói nữa, không nói nữa, nhưng mà trong cuộc sống sau này, tiểu Mẫn còn cần con nhọc lòng hơn rồi." Chu Nguyệt Anh vừa nói vừa đứng lên.
"Mẹ, người làm gì thế?" Lô Hồng Mẫn hỏi, hai vợ chồng cũng đứng lên theo.
"Đương nhiên là phải đi rồi." Chu Nguyệt Anh cười nói.
Đây là đi như thế nào a? Là bay lên trên? Hay là xuống đất?
Lúc này một đám hào quang xuất hiện ở trong phòng khách.
"Đáng tiếc rồi, không thể lên tiếng chào hỏi với chị Tưởng." Chu Nguyệt Anh nói với vẻ mặt tiếc hận.
"Chị Tưởng?" Hai vợ chồng Lô Hồng Mẫn vô cùng nghi hoặc.
"Sau khi mẹ chết có quen được một người chị gái, cũng may là có nàng chăm sóc mẹ, nếu không. . ."
Nếu không có Tưởng Phương Phương chăm sóc nàng, nàng hiện tại còn không biết trôi nổi ở nơi nào nữa.
"Ồ."
Đúng lúc này, nàng cảm giác được tiếp dẫn đại nhân đang đến gần.
Nàng nhìn lại hướng kia, quả nhiên liền thấy hai người đột nhiên xuất hiện ở trong phòng khách.
Hai vợ chồng Lô Hồng Mẫn bì làm cho sợ hết hồn.
"Các người là. . ." Phạm Nhất Minh vừa muốn hỏi.
Liền bị Chu Nguyệt Anh cắt lời.
"Đây là tiếp dẫn đại nhân và chị Tưởng." Chu Nguyệt Anh nói.
"Cô hiện tại cũng không thể gọi tôi là chị nữa rồi, nếu như tôi còn sống thì phỏng chừng đều còn không lớn bằng cô đâu." Tưởng Phương Phương cười nói.
"Gọi quen rồi, không thay đổi được, cô vĩnh viễn là chị Tưởng của tôi." Chu Nguyệt Anh tùy hứng nói.
Tưởng Phương Phương nở nụ cười, không có phản bác.
"Đáng tiếc tôi phải đi rồi, cảm ơn chị Tưởng đã chăm sóc tôi trong khoảng thời gian này, không thể đi cùng chị được, nhưng mà không sao cả, tôi sẽ chờ chị ở Minh Thổ."
Tưởng Phương Phương có chút khổ sở gật gật đầu, nàng cũng không biết vì sao lại buồn nữa.
Chu Nguyệt Anh quay đầu nhìn về phía Hà Tứ Hải đứng ở bên cạnh.
"Tiếp dẫn đại nhân, cảm ơn ngài đã giúp tôi hoàn thành tâm nguyện, tôi còn không thanh toán thù lao cho ngài." Chu Nguyệt Anh nói.
Nói xong muốn dập đầu cho Hà Tứ Hải.
Nàng trước đó vẫn không nhớ được tâm nguyện của chính mình, đương nhiên cũng không thể đạt thành khế ước với Hà Tứ Hải.
Thế nhưng Hà Tứ Hải vẫn giúp nàng hoàn thành rồi tâm nguyện, điều này làm cho nàng rất là cảm kích.
"Không cần như vậy, nếu gặp phải được tôi thì cũng là duyên phận, lên đường đi." Hà Tứ Hải vung vung tay ngăn cản nàng lại rồi nói.
Chu Nguyệt Anh vẫn cúi đầu thật sâu với Hà Tứ Hải.
Tiếp quay đầu, ánh mắt đảo qua người con gái con rể.
Sau đó đưa bàn tay đến trước mặt Lô Hồng Mẫn, sờ mặt nàng.
"Con cũng già rồi." Nàng sâu kín thở dài một tiếng.
Tiếp theo lại lộ ra một nụ cười nhẹ nhõm.
"Đi đây."
Nàng đi vào trong đoàn sáng kia mà không quay đầu lại, rồi biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
"Mẹ. . ." Lô Hồng Mẫn không nhịn được mà gọi một tiếng.
Đương nhiên là không ai đáp lại nàng.
Chờ đến khi bọn họ quay đầu lại, phát hiện người tiếp dẫn và chị Tưởng trong miệng Chu Nguyệt Anh, còn có đèn Dẫn Hồn đặt trên bàn đều đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Chỉ còn dư lại năm bức thư lẳng lặng nằm ở trên bàn.
------
Dịch: MBMH Translate