Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1129 - Chương 1129: Gặp Được Các Con Thật Là Tốt.

Chương 1129: Gặp Được Các Con Thật Là Tốt. Chương 1129: Gặp Được Các Con Thật Là Tốt.

Lô Hồng Mẫn che miệng mũi đi vào căn phòng bên trái, trên thực tế tro bụi đã tản đi.

Nàng đầu tiên là dùng đèn pin chiếu lên trên mặt đất, trên đầu tủ đúng là có ít đồ rơi xuống, một cây kéo, mấy cái túi nhựa, còn có một cái xẻng, chính là loại xẻng sắt bình thường dùng để trồng hoa xúc đất, cũng không biết làm sao lại đặt ở trên đầu tủ.

Lô Hồng Mẫn dùng chân đá đá, rất hiển nhiên, cũng không có tìm được bất kỳ thứ gì liên quan đến thư tín.

Lô Hồng Mẫn chiếu đèn pin lên lên, quả nhiên, liền thấy trên nóc nhà có cái "Gác xép" .

"Không phải chứ..." Phạm Nhất Minh có dự cảm không tốt.

"Anh cũng sắp năm mươi rồi, tay chân lẩm cẩm, không thể bò lên nổi, để ngày mai cầm cái thang đến đây đi."

Lô Hồng Mẫn không nói chuyện, chỉ là chuyển cây đèn pin xuống, chiếu vào chiếc tủ ngã trên mặt đất.

"Ngày mai không được sao?" Phạm Nhất Minh nói với vẻ mặt đau khổ.

"Đến đều đã đến rồi, ngày mai cần gì phải đi một chuyến nữa?" Lô Hồng Mẫn bình tĩnh nói.

"Được thôi, anh liếc mắt một cái." Phạm Nhất Minh rất là bất đắc dĩ.

"Anh không cần sợ hãi, nhiều nhất chỉ là mấy con chuột, không có cái gì, đi tới trước dùng đèn pin chiếu một vòng doạ nó đã." Lô Hồng Mẫn an ủi.

Phạm Nhất Minh còn có thể nói cái gì, chỉ có thể dẫm tủ nhìn lên trên.

Lô Hồng Mẫn đi tới đỡ lấy chân của hắn, lo lắng hắn giật mình ngã chổng vó.

"Cẩn thận một chút." Nàng dặn dò.

"Không có chuyện gì."

Cũng đã lên rồi, không cần nói nhiều như vậy nữa, hắn dùng đèn pin chiếu ở phía trên một vòng trước, sau đó mới duỗi đầu tới.

Bản thân hắn cũng không lùn, cộng với lại đứng ở trên ngăn tủ, vừa vặn có thể thấy rõ phía trên "gác xép".

Các con chuột ở trên đã nghe thấy tiếng động và chạy đi từ lâu rồi, chỉ còn dư lại con nhện, phân chuột, tỏa ra một cỗ mùi lạ.

"Có đồ gì không?" Lô Hồng Mẫn có chút nóng nảy hỏi.

"Còn giống như thật sự có vài thứ, nhưng mà anh với không tới." Phạm Nhất Minh nói.

Mà lúc này Chu Nguyệt Anh đứng ở bên cạnh, cầm đèn Dẫn Hồn ngước cổ ngơ ngác nhìn, phảng phất như rơi vào trong hồi ức.

"Hộp..." Nàng lẩm bẩm.

"Cái gì?" Lô Hồng Mẫn không nghe rõ.

"Hộp, hộp... Hộp chạy đi đâu rồi? Mẹ để ở đâu rồi?" Chu Nguyệt Anh lo lắng nói.

"Anh xem một chút phía trên có cái hộp gì hay không?" Lô Hồng Mẫn ngẩng đầu nói với Phạm Nhất Minh.

"Có, nhưng mà anh với không tới."

"Anh xuống trước, chúng ta tìm cái gậy." Lô Hồng Mẫn nói.

Chờ Phạm Nhất Minh xuống, Lô Hồng Mẫn đi tới kéo Chu Nguyệt Anh đang xoay quanh lại.

"Được rồi, đừng có gấp, sắp tìm được rồi, sắp tìm được rồi." Nàng nói xong liền dắt nàng đi ra ngoài.

Trước cửa lớn có cây khô cỏ dại, có thể tìm cái cành cây.

Quả nhiên không bao lâu sau bọn họ đã tìm được một cành cây khô ở trước cửa lớn.

Phạm Nhất Minh dùng cành cây chậm rãi lôi kéo, cuối cùng cũng lấy được cái hộp.

Đây là một cái hộp bánh quy hình vuông.

Phía trên còn có thể nhìn thấy ảnh của một mỹ nữ sườn xám mơ hồ.

Đáng tiếc đã rỉ sét loang lổ, phía trên chẳng những có phân chuột, đại khái còn có nước tiểu, toả ra một cỗ mùi lạ.

Bởi vì đã rỉ sắt cho nên hoàn toàn không mở ra được.

"Có phải là cái này hay không?" Lô Hồng Mẫn hỏi Chu Nguyệt Anh.

Chu Nguyệt Anh nhíu mày, nàng hoàn toàn không nhớ ra được, ngoại trừ bởi vì ký ức, cũng bởi vì chiếc hộp này rỉ sắt quá nặng rồi.

"Về nhà trước đi." Phạm Nhất Minh vỗ vỗ hai tay tràn đầy tro bụi.

Gỉ thành như vậy, chỉ có về nhà tìm công cụ mới có thể mở ra được.

Lô Hồng Mẫn lôi kéo Chu Nguyệt Anh ra ngoài phòng, Phạm Nhất Minh vội vàng đuổi theo ở phía sau.

Chờ ra đến cửa lớn, lúc Phạm Nhất Minh khóa cửa, Lô Hồng Mẫn quan sát tỉ mỉ nhà cũ trong đêm tối, vô số ký ức lãng quên về nó lại hiện lên. Nơi này chứa đựng tuổi thơ của nàng.

"Đi thôi." Phạm Nhất Minh đi tới rồi nói.

Lô Hồng Mẫn gật gật đầu, lúc này mới lôi kéo Chu Nguyệt Anh quay về con đường kia, nhưng mà trên đường đi lại không ai nói gì cả.

Mãi đến tận khi sắp đến chỗ đậu xe, Chu Nguyệt Anh bỗng nhiên mở miệng hỏi: "Chúng ta đi đâu thế? Tiểu Mẫn đang chờ tôi ở nhà."

"Chúng con chính là dẫn người đi tìm tiểu Mẫn." Lô Hồng Mẫn nói.

"Thật sao? Thật sao?" Chu Nguyệt Anh hưng phấn hỏi.

"Đương nhiên là thật rồi, nhanh lên xe đi, người rất nhanh sẽ có thể nhìn thấy nàng rồi."

"Cô không thể gạt tôi nha, cô không thể gạt tôi nha, trẻ nhỏ thì phải thành thực, không thể nói dối. Tiểu Mẫn từ nhỏ đã rất thành thực, cũng rất hiểu chuyện, ba ba nàng qua đời rồi, bản thân nàng rất buồn, vì không để cho tôi thương tâm mà nàng luôn bày ra bộ dạng vui vẻ, cho rằng tôi không biết..."

"Mẹ, chúng ta không nói nữa, chúng ta lên xe đi." Lô Hồng Mẫn đỏ mắt, kéo nàng lên trên xe.

Phạm Nhất Minh từ tìm một cái túi rồi bỏ cái hộp sắt vào, thực sự quá bẩn rồi, còn rỉ sắt nữa.

Trên đường trở về, Chu Nguyệt Anh nói không ngừng.

Phần lớn đều là nói về con gái tiểu Mẫn.

Những gì nàng nói cũng không có tí liên kết nào, thế nhưng lại gợi lên rất nhiều hồi ức cho Lô Hồng Mẫn.

Bản thân nàng đã quên mất rất nhiều chuyện rồi.

Phạm Nhất Minh đang lái xe ở phía trước cũng dựng thẳng lỗ tai lẳng lặng nghe.

Bỗng nhiên nghe Chu Nguyệt Anh nói tới hắn.

"Cái tên bốn mắt kia thật giống như rất yêu thích con?"

"Mẹ chính là không thích tên bốn mắt, thế nhưng nếu như con thật sự yêu thích thì, mẹ cũng theo con. Mẹ cũng không phải là kẻ ác làm mấy chuyện đánh uyên ương kia."

"Đi học thì nên lấy học tập làm chủ, nếu như hắn thành tâm yêu thích con thì sẽ chờ con."

"Tên bốn mắt đều không phải người tốt, là người vô tâm, lúc trước tên bốn mắt kia nói với mẹ rằng sau khi hắn về Hạ Kinh thì sẽ tìm người điều tới giúp mẹ, uổng công mẹ tin tưởng hắn..."

"Tên bốn mắt kia có phải là bị ngốc hay không, chỉ xách hai bình đến. Mẹ thấy hẳn là lấy trộm của cha hắn, hai người phụ nữ chúng ta ở nhà, hắn dĩ nhiên lại đưa hai bình rượu? Mẹ nhìn hắn không quá thông minh, con nên suy nghĩ một chút nữa."

"Tên bốn mắt, cuối cùng con gái của tôi vẫn là bị tiểu tử thúi nhà cậu trộm đi rồi. Cậu sau này phải cố gắng đối xử thật tốt với nó, nếu không bà lão đây dù làm quỷ thì cũng sẽ không buông tha cho cậu..."

Phạm Nhất Minh đang lái xe nghe vậy thì run cầm cập một hồi, vội vàng nói: "Mẹ, con đối tiểu Mẫn vẫn rất tốt, không tin người có thể hỏi nàng."

"Đừng nói chen vào." Lô Hồng Mẫn trách một tiếng.

Trên thực tế Chu Nguyệt Anh căn bản cũng không nghe Phạm Nhất Minh nói cái gì.

Nàng hiện tại đang hoàn toàn chìm đắm ở bên trong thế giới của mình.

Rất nhanh, bọn họ đã lái xe trở về nhà.

Nhìn Chu Nguyệt Anh vẫn còn đang đắm chìm ở trong thế giới của mình.

Lô Hồng Mẫn trực tiếp đưa tay ôm nàng xuống xe.

"Cái này... Nếu không để anh làm cho?"

Sau khi xuống xe, Phạm Nhất Minh thấy thế thì do dự một chút rồi nói.

"Không cần, khi còn bé nàng ôm em, hiện tại em ôm nàng, là chuyện vô cùng hiển nhiên." Lô Hồng Mẫn nói.

Nàng để Chu Nguyệt Anh tựa ở trên vai của nàng, nhẹ nhàng vỗ lưng của nàng nói: "Mẹ, chúng ta về nhà."

Nàng hiện tại đã hoàn toàn tin tưởng, cô bé bốn, năm tuổi trước mắt này chính là mẹ của nàng, tuy rằng nàng vẫn còn không rõ chuyện gì đang xảy ra.

Chờ về đến nhà, đã sắp hơn mười giờ rồi.

Nhưng mà Lô Hồng Mẫn và Phạm Nhất Minh lại hoàn toàn không buồn ngủ.

Ngày hôm nay không làm rõ chuyện này, bọn họ nào có thể ngủ được.

Phạm Nhất Minh tìm cái tua vít, cạy hộp sắt ra.

Sau đó liền thấy bên trong đặt một cái túi nhựa màu trắng, trong túi bọc rất nhiều thứ.

Xem ra năm đó Chu Nguyệt Anh tương đối cẩn thận, nên những thứ đồ này bây giờ mới không bị mục nát hết.

Mở túi ra quả nhiên liền thấy bên trong có một xấp thư dày, ngoài ra, còn có chút giấy chứng nhận, giấy chứng nhận thành tích…, tất cả đều là của cha Lô Hồng Mẫn- Lô Diệu Thành.

Lô Hồng Mẫn đang muốn mở bức thư ra để nhìn kỹ, từ bên cạnh bỗng nhiên có một cánh tay nhỏ duỗi qua.

Sau đó bọn họ liền thấy thân thể của Chu Nguyệt Anh bắt đầu lớn lên, từ bốn, năm tuổi biến thành mười một mười hai tuổi, lại từ mười một mười hai tuổi biến thành hai mươi bốn hai mươi lăm tuổi, rồi thành bốn mươi, năm mươi tuổi, cuối cùng biến thành một bà lão tóc hoa râm.

Hai vợ chồng khiếp sợ há to miệng.

"Thực sự là già nên hồ đồ rồi, làm sao có thể quên mất chuyện này được cơ chứ?" Chu Nguyệt Anh dùng bàn tay già nua của nàng xoa xoa phong thư.

"Mẹ." Lúc này Lô Hồng Mẫn phản ứng lại, vội vàng gọi một tiếng.

Chỉ thấy Chu Nguyệt Anh ngẩng đầu lên, mỉm cười với nàng.

"Tiểu Mẫn, tiểu Phạm, có thể gặp mặt các con lần nữa đúng thật là tốt." Nàng cười nói.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment