Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1128 - Chương 1128: Tìm Kiếm.

Chương 1128: Tìm Kiếm. Chương 1128: Tìm Kiếm.

Đại khái là bởi vì tiếng mở cửa đã kinh động đến chuột kiến trong phòng.

Bọn chứng lập tức chạy trốn, dọa cho Phạm Nhất Minh run lên một cái, thiếu chút ném đèn pin trong tay xuống trên đất.

"Nhìn cái tiền đồ kia của anh kìa." Lô Hồng Mẫn một mặt ghét bỏ mà đẩy hắn ra, cầm lấy đèn pin trong tay hắn.

Bọn họ theo đèn pin dự phòng gia đình, trên thực tế chính là loại đèn pin dùng ngoài trời kia, có thể được xưng là mặt trời nhỏ đủ để chứng tỏ công suất lớn của nó.

Tổng cộng có bốn cái bóng đèn, trên đường tới Phạm Nhất Minh mới chỉ mở một cái. Lô Hồng Mẫn trực tiếp đẩy công tắc lên, bốn cái đều sáng lên, toàn bộ gian nhà đúng là sáng như ban ngày, hiện rõ từng đường nét.

Bởi vì đã rất nhiều năm không trở về, trong phòng đương nhiên là tràn đầy tro bụi, trên đất còn ném chút báo chí cũ kỹ, đáng tiếc đã bị trùng mọt chuột cắn.

Bên trong góc đầy phân và nước tiểu động vật, khiến cho trong phòng có một cỗ mùi lạ.

Năm đó sau khi bọn họ dọn nhà, những thứ có thể mang đi đều mang đi rồi, chỉ còn lại một cái bàn hư, một cái tủ nát và hai cái giường nát.

"Nhà tôi làm sao lại biến thành như vậy. . . Làm sao lại biến thành như vậy rồi. . ." Chu Nguyệt Anh đứng ở giữa phòng, vừa nói vừa mang theo tiếng khóc nức nở.

"Được rồi, không sao cả, chúng ta dọn nhà rồi nha, mẹ không nhớ sao?" Lô Hồng Mẫn trực tiếp nhét đèn pin lại cho Phạm Nhất Minh rồi an ủi nàng.

"Dọn nhà?" Trên mặt Chu Nguyệt Anh lộ ra vẻ mờ mịt.

"Đúng vậy, chúng ta chuyển đến Long Đường rồi, mẹ không nhớ sao?" Lô Hồng Mẫn nói.

Bọn họ không chỉ chuyển nhà một lần, Chu Nguyệt Anh một đời đã chuyển nhà không dưới bốn lần.

Mà chỗ bọn họ vừa tới, trên thực tế cũng không phải là nhà của Chu Nguyệt Anh, đó là nhà mà Lô Hồng Mẫn và chồng mua sau đó.

Về phần nhà của Chu Nguyệt Anh thì đã sớm cho người khác thuê rồi, đồ trong nhà cũng đã được dọn sạch rồi. Đây cũng là lý do tại sao vừa nói đến bức thư, Lô Hồng Mẫn liền lập tức suy đoán khả năng là ở trong nhà cũ.

"Nhưng mà chỗ này đều đã chuyển trống rỗng, sẽ để được ở đâu đây? Hơn nữa cho dù có, thời gian dài như vậy không mục nát thì cũng bị chuột kiến gặm mục hết rồi?"

Phạm Nhất Minh cầm đèn pin lắc lư xung quanh.

Kết cấu nhà cũ không khác với mấy căn nhà ở nông thôn một chút nào.

Trái phải là hai gian phòng ngủ, ở giữa là phòng khách, cửa sau là nhà bếp, còn có một cái sân rất nhỏ.

Phòng của Chu Nguyệt Anh trước đây là ở bên tay trái.

Cho nên Phạm Nhất Minh đương nhiên là trực tiếp đi vào căn phòng bên trái.

Gian phòng không phải là rất lớn, liếc cái đã thấy hết, ngoại trừ một tấm dây leo giường cũ nát thì chính là một cái tủ gỗ rách nát.

"Là ở trong ngăn kéo sao?"

Phạm Nhất Minh đưa tay mở cửa tủ tàn tạ ra, mấy con chuột lập tức chạy ra từ bên trong, thậm chí có một con còn chạy ngang qua chân hắn.

"wo~" Phạm Nhất Minh kinh ngạc thốt lên một tiếng, trực tiếp nhảy lên.

"Mấy con chuột, anh sợ cái gì?" Lô Hồng Mẫn khinh thường nói, thuận tay cầm đèn pin trong tay hắn rồi chiếu vào trong ngăn kéo.

Bên trong tủ ngoại trừ mấy tấm ván gỗ đã hư hỏng, còn có vài bộ quần áo rách rưới, căn bản cũng không có thứ đồ gì khác.

Lô Hồng Mẫn có chút không cam tâm, chiếu đèn pin từ trên xuống dưới, đánh giá tỉ mỉ dọc theo góc tủ một phen, ngoại trừ mạng nhện và các loại sâu ra thì không có bất kỳ chỗ nào có thể đặt đồ.

"Anh đi tìm cây gậy đến đây." Lô Hồng Mẫn nói với chồng.

"Muốn gậy làm gì?" Phạm Nhất Minh hỏi.

"Em đẩy mấy bộ quần áo này ra nhìn một chút."

Lô Hồng Mẫn chỉ vào đống quần áo cũ nát ở phía dưới tủ.

Phạm Nhất Minh xoay người lại liếc mắt nhìn phòng khách đen ngòm phía sau, sau đó nói: "Muốn gậy như thế nào."

Hắn đi lên trước dùng chân đẩy đống quần áo kia qua một bên.

Không nghĩ tới dĩ nhiên lại có con chuột đen lớn nhảy ra ngoài từ bên trong.

"wo~" Phạm Nhất Minh hét lên, vội vã lui về phía sau.

"Ha ha." Chu Nguyệt Anh cầm đèn lồng màu đỏ bắt đầu cười ha hả ở bên cạnh.

Phạm Nhất Minh tức giận nhưng mà lại không dám phát cáu.

“Mẹ, mẹ còn nhớ thư để ở chỗ nào không?" Lô Hồng Mẫn hỏi nàng.

Vừa nãy nàng dùng đèn pin chiếu một cái, bên trong đống quần áo kia ngoại trừ chuột ra thì cũng không có thứ đồ gì khác.

Chu Nguyệt Anh lắc lắc đầu.

Lô Hồng Mẫn biết có hỏi phỏng chừng cũng như không, cho nên cũng chẳng có bao nhiêu thất vọng.

"Liệu có thể ở trong căn phòng khác hay không?" Phạm Nhất Minh hỏi.

Lô Hồng Mẫn không trả lời, mà chiếu đèn pin về phía giường.

Chiếc giường trống rỗng vừa nhìn đã hiểu ngay, đương nhiên không thể cất món đồ gì được.

Lại chiếu bên dưới giường một cái, ngoại trừ phân chuột và mạng nhện ra thì tương tự không có bất kỳ món đồ gì.

Nàng chiếu đèn pin quét một vòng ở trong phòng, cuối cùng rơi xuống trên đầu tủ.

Lô Hồng Mẫn không nói chuyện, chỉ chuyển đầu cây đèn pin về phía Phạm Nhất Minh, ý nghĩa đương nhiên không cần nói cũng biết.

"Lại là anh sao?" Phạm Nhất Minh thật sự sợ trên đầu tủ lại có một con chuột đen nhảy ra.

"Không phải anh, lẽ nào là em?" Lô Hồng Mẫn hỏi.

"Một Đại lão gia, mỗi ngày đều lên lớp giải phẫu mà chỉ có chút lá gan này?"

"Chuyện nào ra chuyện nấy, nhưng mà cái này có chút cao nha." Phạm Nhất Minh nhón mũi chân, đều không nhìn thấy đầu tủ.

"Nếu không, để anh tìm gì đó lót chân? Nhưng mà bên trong nhà này trống rỗng, cũng không có thứ gì cả, nếu không chúng ta ngày mai lại mang theo cây thang tới đây?" Phạm Nhất Minh lại nói.

"Còn ngày mai? Sao phải phí lời nhiều như vậy chứ?" Lô Hồng Mẫn lôi kéo Chu Nguyệt Anh đi ra ngoài.

Phạm Nhất Minh vội vàng chuẩn bị đuổi theo.

"Anh làm gì thế?"

"Không phải trở về sao?"

"Về cái gì? Định chờ ngày mai thật à? Một cái tủ hỏng thôi mà, anh đạp ngã nó không phải là được rồi sao?" Lô Hồng Mẫn quay đầu lại nói.

Phạm Nhất Minh: . . .

Ở dưới con mắt “khinh bỉ” của Lô Hồng Mẫn, Phạm Nhất Minh một hồi lâu mới giơ ngón tay cái lên, nói: "Tiểu Mẫn, em đúng là thông minh."

"Được rồi, nhanh tìm kiếm một chút, chúng ta về sớm một chút." Lô Hồng Mẫn nói.

Nói thực sự, trong lòng của nàng cũng có chút rụt rè.

Một cái tủ không, lại còn hư hỏng nặng, Phạm Nhất Minh đưa tay kéo một cái đã ngã trên mặt đất, tro bụi nổi lên bốn phía.

"Phi phi phi. . ." Phạm Nhất Minh vội vàng chạy ra ngoài cửa phòng.

Khó trách vừa nãy Lô Hồng Mẫn lôi kéo Chu Nguyệt Anh đi ra ngoài.

Bọn họ cũng không đứng ở trong phòng khách, mà đi sang căn phòng bên phải nhìn một cái, phòng bên phải lại càng đơn giản hơn, ngay cả giường đều không có, chỉ có một chiếc bàn học cũ nát, ngoài ra trên tường còn dán một ít áp phích minh tinh.

Đây là căn phòng của Lô Hồng Mẫn năm đó.

"Tiểu Mẫn đâu? Tiểu Mẫn còn chưa tan học trở về sao?" Nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, Chu Nguyệt Anh đột nhiên nói.

Lô Hồng Mẫn cũng không quản nàng, đi tới gõ gõ bàn, sau đó mới kéo từng ngăn kéo ra, nàng làm như vậy là sợ trong ngăn kéo có chuột.

Ba ngăn kéo cũng không phải là hoàn toàn trống rỗng, mấy quyển sách bài tập bị trùng mọt ăn, đã dính liền nhau, đồ trang sức nhỏ đã mất đi lớp bạc, lộ ra nhựa màu đen, còn có một chút phân chuột và xác côn trùng.

Lô Hồng Mẫn lấy mấy quyển sách bài tập kia ra, đều đã dùng qua, phía trên tràn đầy chữ viết.

Nàng hiện tại nhìn lại những chữ viết này đều cảm thấy xa lạ.

Lô Hồng Mẫn cầm cây đèn pin chiếu xung quanh căn phòng một lần, cuối cùng rơi xuống trên mấy tờ áp phích minh tinh, những thứ này chính là hồi ức tuổi thanh xuân của nàng.

Theo đèn pin hướng lên, chiếu lên nóc nhà.

"Ồ?" Nàng bỗng nhiên phản ứng lại.

Bởi vì là phòng gạch ngói, nóc nhà nhất định là hình chữ nhân, khi đó nông thôn chưa có trần nhà.

Nhưng mà vẫn có rất nhiều gia đình dùng xi măng hoặc là tấm ván gỗ để xây lên, nhưng mà sẽ lưu hại một cái lỗ hổng, coi như là phòng chứa đồ, bình thường không cần thì đều sẽ thả xuống.

Đèn pin trên tay Lô Hồng Mẫn chiếu tới cửa, quả nhiên liền thấy có cái lối vào.

Nàng giống như là nhớ tới cái gì, vội vàng lao ra khỏi gian phòng, chạy về phía căn phòng bên phải.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment