"Có thể ở trong nhà cũ hay không?" Lô Hồng Mẫn vội vàng nói.
"Nhà cũ? Nhà cũ gì?" Chu Nguyệt Anh một mặt mê hoặc.
Nhà cũ mà Lô Hồng Mẫn nói chính là nhà của bọn họ trước đây.
Cha của Lô Hồng Mẫn vốn ở trong ký túc xá của phân xưởng.
Sau khi nghỉ việc, công xưởng đóng cửa, bán đất trao tay.
Ký túc xá cũ phải di dời, mọi người vô cùng chờ mong, các hộ gia đình đều chuyển ra ngoài, nhưng mà không có đoạn sau.
Có người nói người phụ trách đi vào rồi, lại nói bởi vì không đủ tài chính, nói chung là các loại vấn đề, nói phá mười mấy năm cũng không phá được, rất nhiều người lại chuyển trở lại.
Mà một nhà Lô Hồng Mẫn lại không trở lại nữa.
Lúc này Phạm Nhất Minh đi ra từ phòng bếp.
"Thế nào?" Hắn hỏi.
Lô Hồng Mẫn rõ ràng ý của hắn, lắc lắc đầu.
"Vậy phải làm sao bây giờ?" Phạm Nhất Minh hiện tại cũng không có chủ kiến gì.
"Chúng ta về nhà cũ một chuyến đi." Lô Hồng Mẫn suy nghĩ một chút rồi nói.
"Hiện tại? Hơn nữa đi nhà cũ làm gì?" Phạm Nhất Minh hơi kinh ngạc hỏi.
Cũng không phải là nói hiện tại đã rất trễ, mà là nhà cũ nằm ở thôn Thành Trung, rất rách nát, hơn nữa đã rất nhiều năm không trở lại rồi, cũng không biết bị hư hao thành cái dạng gì rồi.
"Bảo anh đi, anh cứ đi, nói nhảm nhiều như vậy làm gì?" Lô Hồng Mẫn hờn dỗi nói.
"Được, nghe em."
Phạm Nhất Minh ngoài miệng nói như vậy, thế nhưng liếc mắt nhìn Chu Nguyệt Anh đang mờ mịt thì lại nhíu mày.
Chuyện này quá quỷ dị, chỗ nhà cũ kia lại đen, nếu là...
Dường như rõ ràng ý của chồng, Lô Hồng Mẫn bình tĩnh nói: "Anh em làm bác sĩ nhiều năm như vậy, cái gì mà chưa từng thấy, nếu như thật sự có ác quỷ tà linh gì thì còn không phải đã sớm quấn lấy chúng ta rồi hay sao. Lại nói, nếu như thật sự có thì có thể trốn được sao? Huống hồ. . ."
Nàng nhìn về phía Chu Nguyệt Anh bên cạnh.
Trong lòng nói: "Huống hồ đây là mẹ em, em tin tưởng nàng sẽ không hại em."
Cha của Lô Hồng Mẫn- Lô Diệu Thành năm đó là một công nhân của một xưởng sản xuất bông.
Cho nên nhà cũ nằm ở khu gia quyến của phân xưởng bông.
Khi đó khu gia quyến không phải là nhà lầu tập trung giống như hiện tại, mà là hình thức thôn xóm, phần lớn đều là phòng gạch ngói, thực ra không khác với nông thôn một chút nào.
Sau khi mấy người Phạm Nhất Minh ăn xong cơm tối còn chưa tới bảy giờ, lái xe trở lại khu ký túc xá phân xưởng bông mất gần bốn mươi phút, tám giờ vẫn chưa tới.
Thế nhưng bởi vì là thôn ngoài thành, ánh sáng không phải rất tốt, nhưng mà cũng có nhiều nhà vẫn còn chưa ngủ, người đến người đi, hô hoán ồn ào, vẫn còn có mấy phần náo nhiệt.
"Không nghĩ tới đã nhiều năm như vậy rồi mà vẫn còn náo nhiệt như thế." Sau khi Phạm Nhất Minh xuống xe cũng thấy rất là kinh ngạc.
Bởi vì không lái xe vào được, chỉ có thể tìm một chỗ đỗ xe ở phía bên ngoài.
Cha mẹ của Phạm Nhất Minh trên thực tế cũng là công nhân xưởng bông, chỉ có điều là không cùng một cái phân xưởng, cũng không bên trong đây.
Nhưng hắn và Lô Hồng Mẫn năm đó đều học trường dành cho con cháu xưởng bông.
Từ sau khi bọn họ chuyển ra ngoài liền rất ít trở về, trước đây lúc thân thể Chu Nguyệt Anh còn tốt thì còn từng trở về một hai lần.
Nhưng sau khi nàng bị bệnh, trên căn bản đã không trở lại nữa rồi.
Mà lúc này, Chu Nguyệt Anh cầm theo một chiếc đèn lồng màu đỏ ngơ ngác mà nhìn mọi thứ trước mắt, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, sau đó trực tiếp chạy về phía trước.
"Mẹ. . . Nguyệt Anh. . . Nguyệt Anh. . ." Lô Hồng Mẫn vội vàng theo sau, sợ nàng sẽ chạy mất.
Phạm Nhất Minh thấy thế cũng vội vàng đuổi theo.
Mặc dù Lô Hồng Mẫn đã sắp năm mươi tuổi, thế nhưng Chu Nguyệt Anh mới bốn, năm tuổi, chân ngắn nha, chẳng mấy chốc đã bị tóm lấy rồi.
"Đừng có chạy lung tung, đi lạc sẽ không tìm được đâu." Lô Hồng Mẫn dạy dỗ nàng.
Thật sự coi nàng thành đứa nhỏ rồi, cho dù là dáng vẻ kia thì cũng không thể không coi nàng thành đứa nhỏ.
"Mẹ tìm được nhà rồi nha." Chu Nguyệt Anh vui vẻ nói.
Dáng vẻ kia quả thật là không khác gì trẻ con.
"Có đúng không? Ở chỗ nào?" Lô Hồng Mẫn thả nàng ra.
Sau đó lại căn dặn nàng, "Đừng chạy, cẩn thận ngã chổng vó."
"Được nha." Chu Nguyệt Anh nói.
Nói xong, nàng nhấc theo đèn lồng màu đỏ chạy về phía trước, Lô Hồng Mẫn theo sát phía sau nàng.
Mà Phạm Nhất Minh ở phía sau cầm theo một cây đèn pin rồi cũng theo tới.
Đây là đèn pin dự phòng khi trong nhà bị cúp điện, được xưng mặt trời nhỏ, độ sáng rất mạnh.
Nhìn đứa nhỏ phía trước rẽ trái lượn phải trong hẻm nhỏ một cách vô cùng thuần thục, Lô Hồng Mẫn lộ ra vẻ mặt kỳ quái.
"Đây đúng thật là mẹ anh sao?" Phạm Nhất Minh nhỏ giọng nói ở bên cạnh nàng.
Con đường này chính là đường về nhà cũ.
Không bao lâu sau, bọn họ đi tới trước một căn nhà gạch ngói cũ kỹ, nhưng mà cửa lớn lại đóng chặt, bên trong khe tường đều mọc ra cỏ dại, cửa sổ bằng kính cũng đã bị phá nát, được thay thế bằng tấm ván gỗ đóng đinh.
Mà lúc này, tiếng huyên náo lúc mới vừa vào thôn dường như đã đi xa, bốn phía ngoại trừ vài tiếng côn trùng kêu, chính là một mảnh lặng lẽ.
Phạm Nhất Minh và Lô Hồng Mẫn đều học y, gặp qua không biết bao nhiêu thi thể, lúc học giải phẫu cũng đã luyện qua, nhưng lúc này cũng không nhịn được mà có chút rụt rè.
Đặc biệt là đèn Dẫn Hồn trong tay Chu Nguyệt Anh, ánh đèn nhuộm phạm vi xung quanh thành một mảnh màu quýt, không chỉ không làm cho người ta cảm thấy ấm áp, trái lại càng làm cho người ta thấy sợ hãi.
"Anh đi mở cửa ra." Lô Hồng Mẫn móc một chiếc chìa khóa ra rồi đưa cho Phạm Nhất Minh.
"Anh sao?"
"Lẽ nào là em?" Lô Hồng Mẫn lườm hắn một cái rồi nói.
"Được rồi." Phạm Nhất Minh lộ ra vẻ khó khăn.
"Đừng sợ, em ở phía sau nhìn giúp anh." Lô Hồng Mẫn an ủi.
"Anh không sợ sệt, ai sợ sệt chứ, nhớ năm đó. . ."
"Được rồi, được rồi, đi nhanh lên một chút, mẹ. . . Nguyệt Anh. . . Nguyệt Anh không nên tìm ở đó nữa, chìa khoá không ở đó."
Chỉ thấy Chu Nguyệt Anh ngồi xổm người xuống, đang tìm kiếm ở bên góc tường.
Bên góc tường có một cái lỗ cho chó mèo, đương nhiên phần nhiều chính là cho gà. Nhà bọn họ trước đây thường thích để chìa khóa ở trong đó, dùng một khối gạch đè lên, nhưng mà hiện tại đã dùng gạch chặn kín lại rồi.
Phạm Nhất Minh đi tới, cúi đầu liếc mắt nhìn Chu Nguyệt Anh đang ngồi xổm ở bên cạnh.
Chu Nguyệt Anh vừa vặn cũng ngước cổ lên nhìn về phía hắn.
Phạm Nhất Minh vội vàng nở nụ cười.
"Tên bốn mắt, tại sao cậu lại có chìa khoá của nhà chúng tôi?" Chu Nguyệt Anh bỗng nhiên nổi giận đùng đùng.
" y. . ."
"Là tiểu Mẫn cho con." Phạm Nhất Minh nghĩ lại rồi nói.
“Nha đầu chết tiệt này, sao có thể tùy tiện đưa chìa khoá cho người khác chứ? Nếu như gặp phải kẻ trộm thì làm sao bây giờ?"
"Mẹ, con không phải người xấu."
"Cậu càng tệ hơn, cậu còn muốn trộm con gái của tôi, tôi sẽ không để cho cậu thực hiện được được." Chu Nguyệt Anh xoa eo nổi giận đùng đùng.
Nhưng mà ——
Phạm Nhất Minh xì một tiếng, thực sự nhịn không được mà bật cười.
Chủ yếu nàng hiện tại mới bốn, năm tuổi lại bày ra dáng vẻ của một bà lão khóc lóc om sòm, thực sự là cười chết người rồi.
"Cậu còn vui đúng không? Tôi nói cho cậu biết, cậu đừng nghĩ cóc ghẻ ăn thịt thiên nga, cậu và tiểu Mẫn là không thể."
Phạm Nhất Minh nghe nàng nói như vậy, cũng có chút tức rồi.
"Mẹ, con thật sự không hiểu nổi, con có chỗ nào không được, lại khiến mẹ không thích như thế, khi còn sống là như vậy, chết rồi còn như vậy?"
Nhưng mà Chu Nguyệt Anh lại nói ra một đáp án mà hắn không tưởng tượng nổi.
"Bởi vì cậu đeo kính."
"Đeo kính thì làm sao rồi? Con đeo là bởi vì con mắt không tốt, con còn có biện pháp gì?"
"Nói chung, đeo kính đều không phải người tốt." Chu Nguyệt Anh nói.
"Mẹ đây là phiến diện?" Phạm Nhất Minh tức giận nói.
"Cái gì là phiến diện?" Chu Nguyệt Anh bỗng nhiên nghiêng cổ, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc.
"Được rồi, em biết vì sao rồi, nhanh đi vào nhanh một chút, đừng đứng ở trước cửa dông dài nữa." Lô Hồng Mẫn đi lên trước đẩy cửa ra.
Cửa gỗ phát ra tiếng kẹt kẹt, một cỗ mùi lạ xông vào mũi.
"Chúng ta hẳn nên tới đây vào ngày mai thì hơn." Phạm Nhất Minh thầm nói.
Nói xong, hắn bật đèn pin ra rồi chiếu vào trong.
------
Dịch: MBMH Translate