"Đèn lồng này có chút kỳ quái nha."
Phạm Nhất Minh không lập tức đưa đèn lồng màu đỏ cho Chu Nguyệt Anh, mà là tò mò nghiên cứu.
"Tên bốn mắt kia, nhanh đưa cho tôi, nếu còn không đưa thì tôi sẽ nói cho mẹ cậu biết, để nàng mắng cho cậu một trận." Chu Nguyệt Anh giận đùng đùng nói.
Phạm Nhất Minh lại sửng sốt rồi.
Hắn và Lô Hồng Mẫn quen biết nhau từ cấp 2, khi đó hắn rất yêu thích Lô Hồng Mẫn.
Mà Chu Nguyệt Anh luôn đề phòng hắn giống như là phòng cướp.
Bởi vì hắn đeo kính mắt, cho nên đặt cho hắn biệt danh là đồ bốn mắt.
Thích nói nhất chính là câu tôi phải nói cho mẹ cậu, để cho mẹ cậu mắng cậu một trận.
Cứ ồn ào huyên náo như vậy, vừa đấu trí so dũng, hắn cuối cùng vẫn là theo đuổi được Lô Hồng Mẫn, hai người ở cùng một chỗ.
"Mụ phù thủy" trong lòng năm đó cũng thành mẹ vợ của hắn.
Nhưng mà mụ phù thủy đã không phải mụ phù thủy năm đó nữa rồi, đối với hắn cũng rất tốt.
Hắn cũng hiểu cho mẹ vợ, dù sao mẹ vợ một thân một mình nuôi lớn con gái nhiều năm, con gái chính là tất cả của nàng. Nàng đương nhiên là không hy vọng có người ảnh hưởng đến tương lai của con gái.
Nhưng mà mẹ vợ vẫn quen miệng gọi hắn là tên bốn mắt.
"Lại gọi con là tên bốn mắt, con sẽ không làm sườn xào chua ngọt cho người nữa đâu nha." Phạm Nhất Minh nhìn Chu Nguyệt Anh rồi nói.
Hắn nói như vậy là bởi vì sườn xào chua ngọt là một trong những món ăn mà mẹ vợ thích ăn nhất, hơn nữa nàng còn đặc biệt thích ăn sườn xào chua ngọt do Phạm Nhất Minh làm.
Nhưng mà sau khi lớn tuổi, bởi vì tiểu đường cho nên Lô Hồng Mẫn liền hạn chế nàng ăn đồ ngọt, sườn xào chua ngọt đương nhiên cũng ở bên trong phạm vi này.
Mẹ vợ về già mắc chứng si ngốc, giống hệt như một đứa bé. Phạm Nhất Minh thường xuyên thích dùng chuyện này để dọa nàng, nàng nhất định sẽ làm bé ngoan đi vào khuôn phép.
Quả nhiên, liền thấy trên mặt Chu Nguyệt Anh lộ ra vẻ xoắn xuýt, nàng do dự một chút rồi nói: "Vậy cũng được, không gọi con là tên bốn mắt nữa, gọi con là Phạm đại đầu đi, con làm thêm cho mẹ một chút có được hay không?"
Phạm Nhất Minh không bất ngờ một chút nào đối với câu trả lời như vậy.
Thế là đáp ứng một tiếng.
"Được."
Nhưng mà không biết tại sao, nước mắt liền chảy xuống.
Lô Hồng Mẫn đứng ở cửa cười cười rồi thấp giọng nghẹn ngào.
Trong ba người chỉ có Chu Nguyệt Anh là vẫn như thường.
Nàng đi lên trước, nhận lấy đèn lồng màu đỏ từ trong tay Phạm Nhất Minh, xoay người nhìn thấy Lô Hồng Mẫn đang rơi nước mắt ở cửa phòng bếp.
Nàng có chút kỳ quái nói: "Đứa nhỏ này, khóc cái gì thế? Con gái mà khóc nhiều thì sẽ khóc hết phúc khí. . ."
"Con biết, mẹ, con gái phải cười nhiều, con gái yêu cười sẽ không thiếu phúc khí." Lô Hồng Mẫn lau khóe mắt, vừa cười vừa tiếp lời.
Đây là lời mà trước đây Chu Nguyệt Anh thường nói với nàng, bản thân nàng một đời cũng là như vậy.
Ở trong trí nhớ của nàng cũng chưa từng thấy mẹ chảy nước mắt qua mấy lần, không quản gặp phải khó khăn gì thì đều mỉm cười đối mặt.
Nàng còn nhớ mẹ đã nói một câu.
"Khóc cũng không giải quyết được vấn đề, nếu như vậy vì sao lại không cười để đối mặt với vấn đề đây?"
Đây gần như đã trở thành lời răn cả đời của nàng, đã giúp đỡ rất lớn trong cuộc đời sau này của nàng.
Nhưng mà trước đây nàng nói nhiều, đều là chê nàng phiền.
Nhưng mà bây giờ lời nói này lại được nói ra từ trong miệng một đứa nhỏ bốn, năm tuổi.
Nàng có chút muốn cười, càng nhiều hơn chính là muốn khóc.
"Đi thôi, con đi rót cho mẹ chút nước uống." Lô Hồng Mẫn kéo tay của nàng.
"Mẹ muốn uống nước đường." Chu Nguyệt Anh nói.
Ở thời đại của nàng, không có cái gì cả, nước đường chính là đồ uống tốt nhất của trẻ nhỏ, cho nên từ khi Chu Nguyệt Anh bị si ngốc, mỗi lần vừa nói uống nước nàng liền muốn uống nước đường.
Nhưng mà bản thân nàng bị tiểu đường, Lô Hồng Mẫn nào dám cho nàng uống.
"Biết rồi." Lô Hồng Mẫn thuận miệng trả lời một câu.
Sau đó trở lại trong phòng khách, trực tiếp rót cho nàng một chén nước.
"Đây là nước đường sao?" Chu Nguyệt Anh hỏi.
"Đúng thế." Lô Hồng Mẫn gật gật đầu.
Chu Nguyệt Anh vội vàng nhận lấy, uống một hớp, sau đó nhíu mày.
"Nhưng vì sao lại không ngọt?"
"Đại khái là bởi vì bỏ ít đường đi." Lô Hồng Mẫn nói.
Chu Nguyệt Anh nhìn nàng chằm chằm, dường như đang quan sát phản ứng của nàng, một hồi lâu mới nói: "Con có phải là đang gạt mẹ hay không?"
"Không có." Lô Hồng Mẫn vẫn giữ nguyên vẻ mặt thành thật mà lắc lắc đầu.
"Không thể lừa người nha." Chu Nguyệt Anh nói.
Sau đó bưng chén nước rồi tiếp tục uống.
"Lần sau nhớ bỏ nhiều đường một chút." Nàng nói.
"Được nha." Lô Hồng Mẫn gật đầu.
Nhìn đứa bé trước mắt nói những câu nói này, nàng không cảm thấy không hợp một chút nào.
Nàng bỗng nhiên nghĩ tới, vì sao muốn lại định nghĩa loại bệnh này là bệnh si ngốc của người già đây?
Gọi phản lão hoàn đồng không tốt sao?
Có lẽ là trời cao muốn cho con cái trải nghiệm cảm nhận mà cha mẹ chăm sóc cho bọn họ lúc trước.
"Cá nấu không tệ, nhưng mà lại bỏ quá nhiều gia vị rồi, lần sau nhớ tới bỏ nửa thìa là được."
"Tên bốn… Phạm đại đầu, con lại lừa gạt mẹ, sườn xào chua ngọt này tất cả đều là bột mì, đường cũng bỏ ít."
"Gà Kung Pao này, con bỏ dưa chuột vào làm cái gì, tiểu Mẫn không thích ăn dưa chuột, nàng thích ăn khoai tây, lần sau nhớ đấy."
. . .
Chu Nguyệt Anh giống như một bà lão, vừa ăn cơm vừa không ngừng mà thao thao bất tuyệt.
Hai vợ chồng Lô Hồng Mẫn cảm thấy vô cùng thân thiết, bà lão khi còn sống chính là như vậy.
Nhưng mà bọn họ đến hiện tại còn không hiểu rõ rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.
Lẽ nào trên thế giới này thật sự có quỷ hồn?
Bà cụ chết rồi chuyển thế đầu thai đến trên người cô bé này.
Hay là bám thân lên trên người cô bé này.
Nếu như như vậy, cô bé này là con nhà ai, nếu như người lớn nhà nàng không tìm được nàng liệu có thể báo cảnh sát hay không?
Nhưng mà tiếp theo bọn họ lại cảm thấy không đúng.
Vừa nãy biến mất không còn tăm hơi lại là xảy ra chuyện gì?
Nhưng mà tướng mạo hiện tại của Chu Nguyệt Anh không chỉ là bốn, năm tuổi mà ngay cả IQ cũng là như thế, căn bản hỏi không ra được gì.
Thậm chí rất nhiều lời mà mình mới vừa nói, quay đầu liền quên.
Chờ sau khi ăn cơm xong, Phạm Nhất Minh sắp xếp bát đũa, Lô Hồng Mẫn tiếp tục nói chuyện cùng nàng.
Nàng cố ý nói tới một ít chuyện của quá khứ, hy vọng dẫn dắt Chu Nguyệt Anh, xem nàng có thể nhớ ra chuyện gì hay không.
Nhưng mà có chuyện Chu Nguyệt Anh còn có thể nhớ được một ít, càng nhiều chính là không nhớ được.
Thế là Lô Hồng Mẫn lại lấy album ảnh ra lật xem cùng với nàng.
Khi thấy tấm ảnh lúc Lô Hồng Mẫn vừa ra đời không lâu, ánh mắt của nàng lại trở nên trống rỗng, giống như là rơi vào hồi ức, bắt đầu lầm bầm lầu bầu.
"Vào ngày con sinh ra, cha con làm việc ở phân xưởng, nghe người ta nói con sinh ra rồi, hắn lập tức bỏ công việc xuống rồi chạy đến bệnh viện, thiếu chút nữa khiến cho dây chuyền sản xuất phải dừng lại, sau đó còn bị lãnh đạo phê bình xử phạt, chính là bác Triệu của con."
"Xử phạt thì xử phạt, trong xưởng còn phát cho cha con một ít tiền và sữa bột, cuộc sống khi đó rất khổ, sữa của mẹ lại không nhiều, cũng may có những sữa bột kia nên con mới không bị đói, khi đó trong xưởng thật tốt. . ."
"Cha con là một người thô thiển, học còn chưa hết tiểu học, biết không được vài chữ, rất nhiều chữ đều là hắn học được lúc làm việc, viết lên đồ, tất cả đều là lỗi chính tả. Người như hắn bỗng nhiên có một ngày còn hào hứng nói phải viết thư cho con."
"Viết thư cho con?" Lô Hồng Mẫn khó có thể tin nổi.
Nàng chưa từng nghe mẹ nhắc đến việc này.
Chu Nguyệt Anh đương nhiên là không trả lời vấn đề của nàng, tiếp tục nói tiếp.
"Vào năm mới hàng năm, cha con sẽ viết một bức thư, nói là viết cho con, không bằng nói là viết cho chính hắn, hắn hàng năm cũng có viết một bức dày, rất dài. . ."
"Mẹ có hỏi hắn, lúc nào mới đưa những bức thư này cho con xe. Hắn nói chờ sau khi hắn qua đời rồi lại lấy ra, nhưng vào lúc hắn qua đời thì còn còn nhỏ, mẹ liền đem nó, mẹ liền đem nó. . ."
Trên mặt Chu Nguyệt Anh hiện ra vẻ thống khổ và lo lắng.
"Đúng, mẹ để ở đâu rồi, mẹ để ở đâu rồi. . ."
------
Dịch: MBMH Translate