Lô Hồng Mẫn lại lật sang một tấm hình khác.
Tấm hình này là một nhà ba người.
Hai vợ chồng ngồi cạnh nhau trên một chiếc ghế dài, có một đứa bé mũm mĩm ngồi trên đùi người phụ nữ.
Này đương nhiên chính là một nhà Lô Hồng Mẫn, khi đó cô mới hai tuổi.
Ngồi ở trên đùi mẹ rõ ràng hơi không kiên nhẫn, há hốc mồm, con mắt không biết nhìn đi chỗ nào.
Hai vợ chồng vô cùng trẻ tuổi, Chu Nguyệt Anh mặc một chiếc áo sơ mi kẻ sọc với ve áo, trông có chút cổ hủ.
"Mẹ đã nói phải thay quần áo, ba của con nhất định phải thúc giục, lấy được ta mặt đen như vậy, mẹ còn có một cái áo sơmi màu đỏ, nếu như thay rồi chụp nhất định rất đẹp ..."
Chu Nguyệt Anh đứng ở trên ghế, cả người nằm sấp ở trên bàn, cuốn đầu xem ảnh trong cuốn album, giống như đang lầm bầm lầu bầu nói.
Lô Hồng Mẫn kinh ngạc nhìn cô.
Đây cũng không phải lần đầu tiên cô nghe nói, mấy chục năm qua Chu Nguyệt Anh huyên thuyên không dưới mấy chục lần, cô cũng đã học thuộc lòng.
"Mẹ ... " Cô run rẩy gọi một tiếng.
Chu Nguyệt Anh ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra vẻ mặt vô cùng nghi hoặc, đồng thời rất là ghét bỏ nói: "Cô là ai nha, tại sao lại gọi tôi là mẹ."
"Mẹ, con là Tiểu Mẫn." Lô Hồng Mẫn nói.
"Hả?" Phạm Nhất Minh ở bên cạnh bối rối nhìn.
Là đầu óc mình xảy ra vấn đề, hay là đầu óc của bà xã xảy ra vấn đề.
"Tiểu Mẫn Tiểu Mẫn, con về rồi à, hôm nay như thế nào? Mẹ nghe giáo viên nói, các con đã thi rồi, thi thế nào?" Chu Nguyệt Anh nhìn cô nói.
Nhưng ánh mắt lại không có tiêu cự, giống như cô ấy chỉ là đang lầm bầm lầu bầu với chính mình.
Trạng thái như vậy, Lô Hồng Mẫn thực sự quá quen thuộc, bộ dáng của mẹ cô mấy năm trước lúc trước khi mất cũng là như vậy, bệnh Alzheimer.
Đã hoàn toàn không nhận ra ai, nhưng chỉ nhớ một mình vô.
Nhưng là ——
Hiện tại đây là tình huống gì?
Đám tang của mẹ là do một tay cô sắp xếp.
Hơn nữa cô học y, không tin quỷ thần, nhưng mà tất cả mọi chuyện trước mắt, lại làm cho cô khó có thể tin được.
Nhưng mà Lô Hồng Mẫn cũng không quan tâm đến vấn đề này, mà là hỏi: "Mẹ, mẹ đã ăn cơm chưa? Có đói bụng hay không?"
"Vẫn chưa ăn, Tiểu Mẫn nhất định cũng chưa ăn cơm, mẹ đi nấu cơm." Chu Nguyệt Anh nói xong, liền muốn từ trên ghế xuống.
Mà lúc này Phạm Nhất Minh cũng phản ứng lại.
Cách nói chuyện với cử động của đứa nhỏ này cực kỳ giống với bà già trong những năm cuối đời.
"Tiểu Mẫn đã ăn rồi, mẹ đừng có gấp." Lô Hồng Mẫn vội vàng nói.
"Tiểu Mẫn đã ăn rồi sao? Con ăn cái gì? Có ăn no không" Chu Nguyệt Anh thao thao bất tuyệt mà nói.
"Ba Tiểu Mẫn đã trở về chưa, có lại đi uống rượu không?"
"Haizz Tiểu Mẫn đi học ở nơi đó không biết có lạnh hay không? Con bé lớn lên ở phương Nam, ở phương Bắc khẳng định không quen, đừng để bị lạnh quá, chỗ nào sẽ không tốt ..."
Thân thể nho nhỏ của Chu Nguyệt Anh co rúc ở trên ghế, không ngừng lẩm bẩm, lời trước không khớp lời sau.
Thế nhưng hai vợ chồng Lô Hồng Mẫn cũng hiểu được ý của cô.
"Mẹ ..."
"Con cái đứa nhỏ này, sao lại tôi là mẹ, người lớn trong nhà cô đâu?"
"Người lớn trong nhà tôi đi rồi, nhìn khuôn mặt cô thật giống với mẹ tôi."
"Thật sao?" Chu Nguyệt Anh nghe vậy có vẻ rất vui vẻ.
"Tiểu Mẫn nhà tôi..."
Cô nói hai ba câu đều là nhắc đến Tiểu Mẫn nhà cô.
Khóe mắt Lô Hồng Mẫn không khỏi ướt át.
"Lão Phạm, anh đi làm cơm đi, làm chút đồ ăn ngon." Lô Hồng Mẫn mắt đỏ với với Phạm Nhất Minh.
Phạm Nhất Minh hiểu ý của cô.
Lô Hồng Mẫn để hắn đi xuống bếp làm một số món lão thái thái thích ăn.
Hắn liếc mắt nhìn Chu Nguyệt Anh ngồi trên ghế dựa.
Có chút không yên lòng nói: "Có việc gì thì gọi anh."
Phạm Nhất Minh đến bây giờ, cũng không hiểu rõ là đang có chuyện gì xảy ra.
Nhưng mà hắn cũng đã từng đọc được một bài báo ở nước ngoài.
Nói có đứa nhỏ bỗng nhiên nói mình là người chết kia, đồng thời rất nhiều không vì ngoại nhân nói chi tiết nhỏ đều rất chuẩn xác.
Rất nhiều năm trước ở trong nước cũng có một bài báo tương tự như vậy.
Thế nhưng hắn lúc đó chẳng qua là đọc giải trí, nếu thật sự tin, đó chính là hắn bị ngu.
Nhưng mà chuyện xảy ra ở trước mắt, hắn không thể không tin.
Mà lúc này trong phòng khách Lô Hồng Mẫn cũng nghĩ như những gì hắn nghĩ.
Thế là cô thử thăm dò.
"Những năm qua, mẹ đã ở chỗ nào?"
"Tôi đi về nhà, nhà ở chỗ nào? Nhà đi nơi nào rồi?"
"Về quê sao? Vậy trong nhà còn có người nào không?"
"Tiểu Mẫn cùng với cha con bé, bọn họ còn đang chờ tôi về nhà nấu cơm."
...
Chu Nguyệt Anh nói lời trước không khớp lời sau, Lô Hồng Mẫn hỏi thăm nửa ngày, cũng không hỏi ra được cái gì.
Nhưng mà cô vẫn khẳng định thân phận của Chu Nguyệt Anh từ những cử chỉ nhỏ theo thói quen của mẹ cô.
"Dọn bàn đi, sắp ăn cơm được rồi." Lúc này trong phòng bếp truyền đến giọng nói của Phạm Nhất Minh.
Nói thật ra, hắn vẫn luôn dựng thẳng lỗ tai đồng thời cũng lén nhìn vào trong phòng khách.
Lô Hồng Mẫn nghe vậy, đứng dậy chuẩn bị đem bàn thu thập một chút, liếc mắt liền nhìn thấy chiếc đèn lồng đỏ trên bàn trong nhà.
Trước đó không nhìn kỹ, hiện tại mới chú ý tới chiếc đèn lồng này rất tinh xảo, hơn nữa điều quan trọng nhất là bên trong cũng không phải chạy bằng điện, nó thực sự là một ngọn lửa đang cháy.
"Cái này rất nguy hiểm."
Cô đưa tay lấy, nghiêng người thổi một hơi, cố gắng muốn thổi tắt nó.
Nhưng là ngọn lửa vẫn không nhúc nhích, lắc đều không lắc một cái.
Cô còn cho là mình thổi nhẹ, lại thử một lần nữa, nhưng là vẫn y như này.
"Đồ giả à?"
Cô giơ đèn lồng lên nghi ngờ nói.
Nhưng theo động tác của cô, ngọn lửa lập tức lắc lư mấy lần.
"Đây là tiếp ứng đại nhân cho tôi, mau trả lại cho tôi đi." Đúng lúc này, Chu Nguyệt Anh ở bên cạnh giơ cánh tay nhỏ lên.
"Mẹ ... Tiếp dẫn đại nhân là ai?" Lô Hồng Mẫn phát hiện then chốt trong lời nói của cô.
"Trả lại cho tôi, mau trả lại cho tôi." Chu Nguyệt Anh thật sự la hét lên như một đứa bé bình thường.
"Được, được, cho mẹ, vậy mẹ nói cho con biết tiếp ứng đại nhân là ai?" Lô Hồng Mẫn đem đèn lồng đưa trả lại cho cô.
Có chút không yên lòng mà dặn dò một câu: "Cẩn thận lửa."
"Tiếp dẫn đại nhân chính là tiếp ứng đại nhân."
Chu Nguyệt Anh nhìn chằm chằm ngọn lửa trong đèn lồng.
"Vậy hắn tại sao lại cho mẹ chiếc lồng đèn này?" Lô Hồng Mẫn có chút ngạc nhiên hỏi.
"Bởi vì có nó, các con mới có năng lực nhìn thấy tôi." Chu Nguyệt Anh ngước đầu chăm chú nói.
"Thật sao?" Lô Hồng Mẫn nửa tin nửa ngờ.
"Đương nhiên là thật sự, tôi nhưng là không có lừa người, cô có thể thử xem." Chu Nguyệt Anh tức giận nói.
"Làm sao thử?" Lô Hồng Mẫn hỏi.
Chu Nguyệt Anh suy nghĩ một chút, đem đèn Dẫn Hồn đưa tới nói: "Cô đem nó lấy đi, không nên soi sáng tôi."
Lúc này Phạm Nhất Minh bưng một bàn món ăn đi ra, nghe vậy nói: "Tôi đến, tôi tới."
Hắn vẫn luôn nghe trộm chuyện ở đây.
Nói xong để đồ ăn xuống bàn, tiếp nhận đèn lồng màu đỏ.
Chu Nguyệt Anh vẻ mặt nghi ngờ nhìn hắn.
"Bốn mắt, cậu đừng chạy nha."
"Mẹ ..." Hắn vừa định gọi, rồi lại nuốt xuống.
"Yên tâm, ở nhà, tôi còn có thể chạy đi đâu chứ." Nói xong nhấc theo đèn lồng đi xuống nhà bếp.
Chu Nguyệt Anh chăm chú nhìn hắn, có chút lo lắng lẩm bẩm: "Nếu như Tiểu Mẫn nhất định tin tưởng lời tôi nói."
Mà lúc này Lô Hồng Mẫn nhìn chằm chằm của cô lại phát hiện.
Chu Nguyệt Anh ngồi ở đối diện cô đã biến mất không còn tăm tích trước mắt cô.
Lô Hồng Mẫn giật mình lập tức đứng lên.
"Tiểu Mẫn, thực sự là kỳ quái, lửa này làm sao tắt không được?"
Đúng lúc này trong phòng bếp vang lên giọng nói của Phạm Nhất Minh.
Hóa ra Phạm Nhất Minh đang ở trong nhà bếp thử dập tắt lửa trong đèn lồng.
"Đó là tiếp ứng đại nhân cho tôi mượn, mau trả lại cho tôi đi." Trong phòng bếp vang lên giọng nói của Chu Nguyệt Anh.
Lô Hồng Mẫn liếc nhìn cái ghế trống rỗng, vội vàng chạy vào nhà bếp.
Chỉ thấy Chu Nguyệt Anh vừa nãy biến mất đang đứng trong nhà bếp, nói chồng cô trả lại chiếc lồng đèn đỏ.
------
Dịch: MBMH Translate