Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1124 - Chương 1124: Kinh Dị.

Chương 1124: Kinh Dị. Chương 1124: Kinh Dị.

Chu Nguyệt Anh nhìn người phụ nữ trước mắt không khỏi có chút quen mắt và thân thiết, nhưng chính là không nhớ ra được bà ta là ai, nên không khỏi nhíu mày.

Nhìn thấy nàng như vậy, Lô Hồng Mẫn không khỏi cảm thấy đau lòng.

Bà quay đầu nhìn xung quanh một lần nữa, vẫn không có nhìn thấy người nào.

"Kỳ quái, cháu có biết nhà mình ở đâu không?" Lô Hồng Mẫn suy nghĩ rồi hỏi.

Bà không hỏi cũng còn tốt, hỏi một cái, cô gái nhỏ lập tức hoảng loạn.

"Nhà của tôi ở đâu? Nhà của tôi ở chỗ nào? Tôi không tìm được nhà ..."

Cô đứng dậy, đi tới đi lui không ngừng tại chỗ, bộ dáng giống như sắp khóc.

"Đừng lo lắng, bà sẽ giúp cháu tìm người nhà của mình, cháu nói cho bà nghe, cháu tên là gì?" Lô Hồng Mẫn vội vàng hòa ái mà an ủi.

"Cháu tên là Chu Nguyệt Anh, hắc hắc ..."

"Chu Nguyệt Anh?" Lô Hồng Mẫn kinh ngạc bật thốt lên.

Sau đó bà cũng bật cười một tiếng, hẳn là trùng tên thôi, cái này cũng không có gì ngạc nhiên.

"Vậy cháu còn biết gì nữa, ba mẹ tên gì, cháu mấy tuổi rồi?" Lô Hồng Mẫn vừa cười vừa hỏi.

Chu Nguyệt Anh suy nghĩ một chút, sau đó lắc đầu, nhưng rất nhanh vui vẻ nói: "Con gái của tôi tên là Tiểu Mẫn, bà có nhìn thấy con bé không?"

Nhưng sau đó lại bắt đầu lo lắng: "Con bé sắp về rồi, tôi phải về nhà nấu cơm cho nó, nếu không con bé sẽ đi học muộn mất."

Trong nháy mắt này, rất nhiều ký ức của Lô Hồng Mẫn đã bị lãng quên trong nháy mắt nổi lên.

Nhưng sau đó có chút buồn cười mà lắc đầu.

"Cháu là con cái nhà ai, cũng thực sự là nghịch ngợm, đi thôi, cô đưa đến chỗ quản lý bất động sản hỏi một chút." Lô Hồng Mẫn đưa tay kéo cô nói.

Chu Nguyệt Anh ngây người nhìn bàn tay đang kéo mình.

"Làm sao vậy?" Lô Hồng Mẫn nghi hoặc hỏi.

Chu Nguyệt Anh duỗi tay nhỏ ra, sờ về phía một vết sẹo trên gan bàn tay của Lô Hồng Mẫn.

"Đây là lúc cô còn bé nghịch ngợm mà có, đều đã rất nhiều năm rồi." Lô Hồng Mẫn cười nói.

"Tiểu Mẫn, con không giết cá thì cũng đừng có giết, để mẹ làm cho, con xem con này, lại gây thêm phiền phức cho mẹ rồi, có đau không? Làm sao lại chảy nhiều máu như vậy chứ, mau chóng đi bệnh viện thôi..." Chu Nguyệt Anh đột nhiên nói.

Lô Hồng Mẫn sững sờ, bà ngây người nhìn vết sẹo trên mu bàn tay, sau đó mới cẩn thận nhìn đứa trẻ trước mặt.

Đột nhiên cảm thấy mặt mày của người này cùng với người trong lòng mình lúc đó cũng rất giống nhau, không trách vẫn cảm thấy nhìn quen mắt.

"Cháu ... Cháu nói cháu tên gì?" Lô Hồng Mẫn có phần run rẩy hỏi.

"Chu Nguyệt Anh."

"Còn con gái của cháu thì sao?"

"Tiểu Mẫn."

"Tiểu Mẫn là nhũ danh, tên thật của nó là gì?" Lô Hồng Mẫn hỏi tới.

"Tên thật, tên thật gọi là cái gì? Tôi phải về nhà nấu cơm rồi, tôi phải về nhà nấu cơm rồi, tôi phải làm món tôm om yêu thích của Tiểu Mẫn, nhà tôi đâu, nhà tôi ở chỗ nào, nhà ở nơi nào, nhà của tôi đâu ô ô ..."

Sắc mặt Lô Hồng Mẫn trắng bệch, nhưng mà cô dù sao cũng là học y, hơn nữa lôi kéo tay đứa nhỏ nóng hầm hập, không nhìn ra cùng với người bình thường có những gì không giống nhau.

"Đi thôi, tôi mang cháu về nhà."

Trong đầu loạn xì ngầu, bật thốt lên.

"Có thật không?" Chu Nguyệt Anh ngửa mặt lên vẻ mặt vui mừng hỏi.

Lô Hồng Mẫn gật đầu.

Đúng lúc này, Chu Nguyệt Anh bỗng nhiên khom lưng, nhặt một chiếc đèn lồng màu đỏ dưới chân lên.

Lô Hồng Mẫn cũng không để ý, chỉ coi như là đồ chơi của trẻ con.

Cô đưa Chu Nguyệt Anh lên lầu, quả nhiên chồng cô Phạm Nhất Minh đã trở về rồi, đang trong nhà bếp rửa rau, chuẩn bị làm cơm tối.

"Trở về rồi à." Nghe được động tĩnh cửa mở, Phạm Nhất Minh đang ở trong nhà bếp gọi một tiếng.

"Ừm." Lô Hồng Mẫn thấp giọng trả lời một câu.

Chủ yếu là bởi vì đầu óc của cô đến bây giờ đều vẫn là rất loạn, vừa nãy trong thang máy, cô vẫn luôn quan sát đứa bé trước mắt này, càng nhìn càng cảm thấy nét mặt của cô bé rất giống với mình khi còn bé.

Cô thậm chí có chút hoang đường nghĩ, có khi nào con trai mình ở bên ngoài làm bừa làm loạn, nhà gái sinh con xong đưa về đây không?

Nhìn đứa trẻ tầm bốn năm tuổi, nếu như nói là sai lầm của con trai vào bốn, năm năm trước, thật sự là có khả năng.

Phạm Nhất Minh cùng Lô Hồng Mẫn làm vợ chồng với nhau mấy chục năm, hiểu rõ cô, thậm chí vượt qua bản thân cô.

Nghe thấy Lô Hồng Mẫn chỉ là ậm ừ một tiếng, hắn ngay lập tức nhận ra Lô Hồng Mẫn có việc gì đó.

Nếu như là lúc bình thường, nhất định sẽ hỏi, buổi tối ăn gì? Đã mua đồ ăn gì? Cho tới một bước nào rồi,....

Cho nên hắn rửa tay sạch sẽ, từ phòng bếp đi ra.

"Ồ, đây là con cái nhà ai?" Lúc hắn nhìn thấy Chu Nguyệt Anh, hơi kinh ngạc hỏi.

Mà Chu Nguyệt anh cũng nhìn hắn chằm chằm, cau mày suy nghĩ.

"À, Anh là bốn mắt." Chu Nguyệt Anh bỗng nhiên vui mừng nói.

"Đứa nhỏ này, làm sao lại không lễ phép như vậy." Phạm Nhất Minh đẩy kính mắt.

Biệt danh bốn mắt này đã rất nhiều năm không ai kêu.

Lô Hồng Mẫn cũng không có trả lời chồng, trên mặt vẻ giật mình càng nhiều hơn.

"Anh vào phòng lấy giúp em cuốn album ảnh dưới tủ." Cô đặt túi xuống nói với Phạm Nhất Minh.

"Làm gì?" Phạm Nhất Minh nghi hoặc hỏi.

"Nói anh đi thì đi đi." Lô Hồng Mẫn không kiên nhẫn nói.

Phạm Nhất Minh nghe vậy vội vàng đi vào trong phòng.

Lô Hồng Mẫn đưa tay ra ôm Chu Nguyệt Anh đang nhìn xung quanh lên ghế.

Sau đó nhìn thấy trên bàn có quả quýt.

Liền hỏi: "Cháu có muốn ăn quả quýt không?"

Sau đó không đợi Chu Nguyệt Anh trả lời, liền cầm lấy quả quýt lên bóc.

Sau khi bóc xong, cố gắng lấy gân quýt ra khỏi quả quýt, đồng thời quan sát phản ứng của Chu Nguyệt Anh.

"Đừng làm, đừng làm, gân quýt có dinh dưỡng, có thể ăn, làm sạch như vậy làm gì?" Chu Nguyệt Anh nhìn chằm chằm cô vội vàng nói.

Lô Hồng Mẫn sững sờ, phản ứng này giống hệt như khi mẹ cô còn sống.

"Cháu ... Rốt cuộc là ai?" Lô Hồng Mẫn run rẩy hỏi.

"Tôi là Chu Nguyệt Anh." Chu Nguyệt Anh nói.

"Cô có ăn quýt không, không ăn thì cho tôi ăn."

Lô Hồng Mẫn hít sâu một hơi, đem quả quýt trong tay đưa tới.

Chu Nguyệt Anh thật sự cũng không khách khí.

Bóc một múi ra, dùng miệng khẽ cắn một cái, rồi xuýt xoa.

Lô Hồng Mẫn vẫn luôn quan sát cô, càng thêm nghi ngờ.

Lúc này mới nhìn thấy đối phương hơi nhíu mày, cẩn thận từng li từng tí, dường như là sợ chua sau đó từ từ giãn ra, vẻ mặt vui mừng nói: "Tiểu Mẫn, quả quýt này rất ngọt, không có chua một chút nào, cho con ăn này."

"Mẹ, mẹ ăn đi, con không ăn." Lô Hồng Mẫn tiếp lời nói.

"Mẹ không ăn, con ăn đi, con phải bổ sung nhiều Vitamin ..."

Chu Nguyệt Anh bỗng nhiên phản ứng lại, nhìn trừng trừng Lô Hồng Mẫn.

Lô Hồng Mẫn cũng nhìn trừng trừng Chu Nguyệt Anh.

Đúng lúc này, chỉ thấy trên khuôn mặt nhỏ của Chu Nguyệt Anh tràn đầy tức giận, tức giận nói: "Tại sao cô lại bắt chước Tiểu Mẫn nhà chúng tôi?"

Lô Hồng Mẫn không lên tiếng.

Lúc này lại nghe Chu Nguyệt Anh nói: "Tiểu Mẫn nhà chúng tôi xinh đẹp hơn cô nhiều, vừa nghe lời vừa thông minh, chưa bao giờ để cho tôi phải lo lắng ..."

Nhìn đứa nhỏ 4,5 tuổi trước mặt, nói những lời này hoàn toàn không hợp với tuổi tác, Lô Hồng Mẫn cảm cảm giác quái dị không nói ra được.

"Cuốn album này à?" Đúng lúc này, Phạm Nhất Minh từ trong phòng đi ra.

Lô Hồng Mẫn gật đầu, từ trong tay hắn nhận lấy.

Sau đó nhanh chóng lật đến một tờ.

"Hả?"

Vẻ mặt Phạm Nhất Minh kinh ngạc đang đứng ở một bên quan sát.

Lúc này một tấm ảnh của trẻ con, đương nhiên không thể nào là của mẹ Lô Hồng Mẫn được, khi đó điều kiện nhà bọn họ không cho phép.

Bức ảnh này là Lô Hồng Mẫn khi còn bé.

Nhưng mà ngay cả như vậy, đứa trử trước mắt, cùng với cô khi còn bé dáng dấp trong hình cũng thật sự là quá giống.

"Người ... Người ... Cùng người ... Cùng người ..."

Vẻ mặt Phạm Nhất Minh có chút khó coi, không biết nói như thế nào mới tốt.

"Anh đang nghĩ gì thế?"

Lô Hồng Mẫn lườm hắn một cái, tiếp tục lật xem cuốn album.

Mặc dù không có hình của mẹ khi còn bé, thế nhưng là có hình của mẹ khi còn trẻ.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment