Mà lúc này máu tươi đã sắp nhuộm đỏ áo khoác màu lam của bệnh nhân rồi.
“Nhanh lên mau đem dụng cụ cầm máu qua đây....” Lô Hồng Mẫn quyết đoán tiến lên.
“Đều đi ra ngoài hết cả đi, không cần vây quanh người bệnh.”
“Giữ cho ý thức thanh tỉnh, ngàn vạn lần không được ngủ, chúng tôi sẽ mau chóng cứu chữa cho anh, bản thân anh cũng cần phải kiên trì.”
“Lập tức đi gọi bác sĩ Thái về đây mau, gọi điện thoại cho anh ta...”
Lô Hồng Mẫn an bài đâu vào đấy, đồng thời bắt đầu cầm máu cho bệnh nhân.
Nếu như máu cứ chảy không ngừng, không cần chờ đến lúc bác sĩ đến, phỏng chừng bệnh nhân sẽ treo luôn tại chỗ.
“Anh biết anh là nhóm máu gì không? Có hồ sơ hiến máu hay không?”
Lô Hồng Mẫn nói chuyện với bệnh nhân, làm cho người này bảo trì ý thức thanh tỉnh, đồng thời cũng để biết thêm một số tin tức của bệnh nhân, đợi lát nữa lúc phẫu thuật sẽ cần đến.
Lúc này ý thức của người bệnh đã bắt đầu trở nên mơ hồ, môi trắng bệch, đây là biểu hiện của việc mất máu quá nhiều.
Đúng lúc này cửa lớn của phòng cấp cứu bị đẩy ra, một vị áo trắng đi vào.
Hắn chính là bác sĩ Tiền ở trong miệng của Lô Hồng Mẫn, trên người đọng một cỗ mùi thuốc lá, hẳn là ban nãy vừa mới đi hút thuốc.
“Nghiêm trọng như vậy, trước tiên chuyền máu cho bệnh nhân, chụp phim xem độ sâu bị xuyên vào....”
Nói xong hắn lại kiểm tra hô hấp của bệnh nhân.
“Hẳn là đã bị thương tổn đến phổi, chỉ không biết khoảng cách đến tim là bao nhiêu...”
Nếu như xuyên qua tim, phỏng chừng sẽ không phải là đưa đến nơi này, mà trực tiếp tiễn vào nhà xác luôn.
“Đi chụp phim trước đi, sau đó trực tiếp đẩy vào phòng phẫu thuật, liên lạc với chủ nhiệm Lý...”
Thương thế của bệnh nhân cực kỳ nghiêm trọng, nhưng mà việc phẫu thuật cũng không phức tạp.
Điều duy nhất phải lo lắng chính là sau khi rút thanh thép có đường vân ấy ra sẽ khiến cho bệnh nhân xuất huyết nhiều cùng với bị nhiễm trùng.
Cùng với lời nói của bác sĩ Tiền, nhóm y tác bắt đầu bận rộn với công việc.
Lô Hồng Mẫn cũng bắt đầu chuẩn bị phòng phẫu thuật và các loại thuốc tiêu độc tiệt trùng.
Công việc như vậy, chính là những việc mà Lô Hồng Mẫn phải làm hằng ngày.
Chỉ cần đưa đến trung tâm cấp cứu, sẽ không có mấy ca không nghiêm trọng.
Cho nên mỗi ngày đều phải căng chặt thần kinh, không dám có một cút thả lỏng nào.
Thời gian quá dài, mỗi người đều có một cách giải tỏa áp lực cho mình.
Chẳng hạn như bác sĩ Tiền, nghiện thuốc lá nặng, mỗi lúc rảnh rỗi sẽ đi ra cửa thang máy hút một điếu.
Thời gian buổi chiều, lại nhận thêm hai người bệnh, tình trạng đương nhiên cũng khá là nghiêm trọng.
Một người là nam trung niên bị tai nạn xe cộ.
Một người là phụ nữ có thai sắp sửa lâm bồn.
Người đàn ông trung niên cuối cùng không thể cứu chữa, trực tiếp bị đẩy đến nhà xác.
Còn người phụ nữ có thai trực tiếp bị đưa đến khoa phụ sản, sẽ có bác sĩ chuyên môn phụ trách xử lý, hẳn là không có vấn đề gì lớn.
Một tin tức tốt khác là người bị thanh thép đâm vào người lúc sáng đã được cứu trở về.
Hắn cũng coi như là may mắn, thiếu chút nữa thôi là bị xuyên thẳng qua tim, có điều phổi bị tổn thương, sau này....
Thời điểm Lô Hồng Mẫn sắp tan tầm, nhìn thoáng qua thời gian làm việc của hôm nay, không buồn cũng chẳng vui.
Làm việc tại bệnh viện nhiều năm như vậy, thấy qua vô số lần sinh lão bệnh tử, đã sớm trở thành thói quen rồi.
Cô từng nhìn thấy đứa nhỏ hoạt bát vì vết bỏng đầu người mà đau đớn ra đi.
Cô từng nhìn thấy cô gái đương tuổi xuân thì lẳng lặng rời khỏi nhân thế.
Cô từng nhìn thấy người bệnh với khát vọng sống kiên cường đến cuối cùng cũng không gắng gượng nổi, bỏ lại người vợ mới cưới đang mang thai mà từ giã cõi đời.
..............
Cô thấy qua rất nhiều.
Cô nhớ rõ cái hồi vừa mới làm y tá, thường xuyên bởi vì sự ra đi của bệnh nhân và đau buồn rất lâu.
Cô còn nhớ rõ lúc ấy ý tá trưởng cười nhạo cô còn nhỏ tuổi chưa nhìn thấy sự đời.
Trong lòng cô còn từng mắng đối phương là động vật máu lạnh.
Nhưng mà theo thời gian dần trôi, cô từ từ phát hiện không phải là ý tá trưởng máu lạnh vô tình, mà là người ta đã quen nhìn việc sống chết, quen nhìn việc biệt ly, ngày tháng vẫn phải trôi, con người chính là loài động vật biết điều tiết cảm xúc của bản thân tốt nhất.
Khép lại nhật ký công việc, Lô Hồng Mẫn chuẩn bị tan tầm.
Cô đấm đấm vào thắt lưng của mình, thật là một năm không bằng một năm, trước đây không cảm thấy gì, bây giờ lại cực kỳ rõ ràng.
Năm nay cô bốn mươi tám tuổi, còn phải làm thêm bảy năm nữa mới có thể về hưu.
Có vô số lần muốn từ chức mặc kệ không làm nữa.
Thế nhưng không làm thì còn có thể làm gì được?
Có một số việc luôn phải có người đi làm.
Có điều cô đang suy nghĩ sang năm có nên đổi sang một cái phòng khác hay không, dựa vào lý lịch của cô, lên làm ý tá trưởng hoàn toàn không có vấn đề gì, như vậy thì làm việc cũng thoải mái hơn một ít.
Nhiều năm như vậy sở dĩ không có ý nghĩ tranh chức ý tá trưởng, chủ yếu là bởi vì cô không thích làm quản lý, hơn nữa còn phải giao thiệp với mấy người bên bộ phận hộ lý.
“Alo, lão Phạm, anh đã tan làm chưa?”
Lão Phạm là chồng của Lô Hồng Mẫn, hắn cũng là bác sĩ của bệnh viện này, bất quá không cùng một phòng với cô, mà là ở khoa chỉnh hình.
“Tan rồi, anh đi mua ít đồ ở siêu thị xong sẽ về.”
“Mua chút thịt bò về đi, tối nay em sẽ hầm lên, gửi qua cho Tiểu Nguyên, nó thích ăn lắm.”
“Được.”
Sau đó liền cúp máy, nói thực thì, vợ chồng già cả rồi, cũng không có gì hay mà nói.
Mà Tiểu Nguyên chính là con trai của bọn họ Phạm Tư Nguyên, vừa tốt nghiệp đại học năm ngoái, bây giờ đang làm việc ở Giang thành, hắn cũng là một bác sĩ, trước mắt còn đang thực tập.
Thời điểm Lô Hồng Mẫn lái xe điện đi qua bãi đỗ xe bên ngoài tiểu khu, nhìn thấy xe nhà mình đã đỗ ở chỗ này, xem ra chồng cô đã về rồi.
Cô cất gọn xe điện, đang chuẩn bị đi lên lầu, bỗng nhiên phát hiện bên cạnh có một cô gái nhỏ đang nhìn chằm chằm vào cô, hơn nữa không hiểu sao cô lại cảm thấy có chút quen mắt.
Nhưng cô tưởng là đứa nhỏ nhà ai ở trong tiểu khu, hẳn là trước đây bản thân có từng gặp qua, cho nên mới cảm thấy quen mắt, chỉ là nhìn khắp bốn phía, cũng không thấy được cha mẹ của đứa nhỏ.
Nghĩ ngợi một lúc liền đi qua đấy hỏi: “Bạn nhỏ à, sao cháu lại chơi ở đây một mình thế, người lớn của nhà cháu đâu rồi?”
------
Dịch: MBMH Translate