Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1122 - Chương 1122: Bà Nội Về Nhà. (2)

Chương 1122: Bà Nội Về Nhà. (2) Chương 1122: Bà Nội Về Nhà. (2)

Ngày bình thường nhiều nhất hắn cũng chỉ đi lên trấn, mức chi tiêu cũng không phải quá cao.

Mà lần này đi ra khỏi cửa mới phát hiện, quả thực là lấy tiền không thành tiền, tiêu tiền như nước chảy, bình thường tiết kiệm đã quen bọn họ quả thực xót vô cùng, vốn dĩ còn muốn đi chơi thêm một ít thời gian, lại về từ sớm.

“Đến đây nào, cái này là cho Uyển Uyển nhà chúng ta.”

Dương Bội Lan lấy một con chim nhỏ bằng sứ từ trong vali ra đưa cho Uyển Uyển.

Uyển Uyển vẻ mặt kinh hỉ, nhưng cũng không có lập tức vươn tay đón lấy, mà là nhìn về phía Hà Tứ Hải.

“Nhận lấy đi.” Hà Tứ Hải nói.

Uyển Uyển lúc này mới vươn tay đón lấy.

“Hia hia hia....cảm ơn bà nội ạ.” Cô nhóc vui vẻ nói.

“Không cần cảm ơn, Đào Tử và Huyên Huyên cũng có, lúc hai đứa quay về thì nhớ đưa cho hai cô nhóc.” Dương Bộ Lan vui vẻ nói.

Nhưng mà lúc này Uyển Uyển căn bản không nghe thấy bà nói gì nữa, đang chuyên chú nghiên cứu con chim nhỏ trong tay.

“Cái này gọi là còi chim.” Hà Tứ Hải nói.

Hắn nhớ rõ lúc nhỏ bản thân dường như cũng từng chơi thứ này.

Hà Tứ Hải lấy con chim nhỏ từ trong tay của cô nhóc, đưa đến bên miệng thổi ô ô vài cái, sau đó chuyển lại cho cô nhóc.

Cô nhóc kia học theo bộ dáng của Hà Tứ Hải, vận động sức lực toàn thân, ô ô ô....

Hia hia hia....

Cô nhóc hưng phấn đến mức nhảy tung tăng tại chỗ.

“Đừng vội, còn có nữa.” Dương Bội Lan nói.

Sau đó lại lấy ra thêm một số món đồ, gấu bông hình con sư tử, gốm sứ hình con thỏ, vậy mà còn có cả ba bộ lego nhỏ.

Đều là một số đồ chơi truyền thống, có mấy cái Hà Tứ Hải còn chưa từng nhìn thấy bao giờ, nhưng đối với Uyển Uyển mà nói lại phá lệ thân thiết.

Cô nhóc còn lớn tuổi hơn cả Hà Tứ Hải.....

Cho nên rất nhiều món hồi nhỏ cô nhóc đã từng thấy qua.

Trừ những thứ đó ra, còn cho cô bé thêm cả mấy món đặc sản ở nơi khác nữa.

Mặt khác Hà Tứ Hải và Lưu Vãn Chiếu cũng có quà.

Của Hà Tứ Hải chính là một chiếc áo sơ mi, cái này bọn họ mua được lúc đi Hàng thành.

Còn cái tặng Lưu Vãn Chiếu chính là một chiếc ô che nắng và cả một hộp cao da lừa.

Ô che nắng cũng là bọn họ mua được lúc đi Hàng Châu, còn cao da lừa là đặc sản của Tuyên thành.

Nhưng mà khiến người ta ngoài ý muốn nhất chính là, bọn họ còn mua cho bà nội một chiếc radio cho người già, loại mà có âm thanh đặc biệt lớn.

Thảo nào mà bọn họ lại xách theo túi lớn túi nhỏ trở về.

“Thật ra hai người có thể trực tiếp gửi chuyển phát nhanh để người ta vận chuyển về, không cần hai người xách tới cách lui đâu.” Hà Tứ Hải nói.

“Ô? Còn có thể làm như vậy được sao? Làm sao mà cha lại không nghĩ đến nhỉ?”

Trương Lục Quân đang ở bên cạnh bà nội nghe thấy thế vô cùng kinh ngạc.

Bọn họ cũng không phải trực tiếp đi Tuyên thành, mỗi lần đi qua một thành phố, đều sẽ mua một ít đồ vật này nọ, dần dần liền bắt đầu nhiều lên, dọc theo một đường đi về, mấy món đồ này thực sự làm khổ hai vợ chồng bọn họ không hề nhẹ.

Nếu vợ chồng Trương Lục Quân đã trở về, Hà Tứ Hải cũng không ở lâu thêm nữa, hàn huyên một hồi liền dẫn theo Uyển Uyển trở về.

Thời điểm Hà Tứ Hải dẫn Uyển Uyển về đến nhà, mấy cô nhóc Đào Tử còn chưa có tan học, thời gian vẫn còn sớm.

Hà Tứ Hải quyết định đem chuyện của Chu Nguyệt Anh xử lý trước rồi nói sau.

Vì thế liền tiến vào Phượng Hoàng tập đem Chu Nguyệt Anh đi ra, Tương Phương Phương tự nhiên cũng theo đó mà ra cùng.

“Tiếp dẫn đại nhân tìm được người nhà của Nguyệt Anh rồi sao?” Tương Phương Phương hỏi.

Hà Tứ Hải gật gật đầu.

“Nhưng mà....nhưng mà tôi vẫn chưa thể hỏi ra tâm nguyện của Nguyệt Anh là gì cả.” Tương Phương Phương có chút xấu hổ nói.

Nhưng mà Hà Tứ Hải cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.

“Mặc dù cô ấy đánh mất rất nhiều trí nhớ, nhưng vẫn như cũ không có quên đi con gái của cô ấy, tôi nghĩ tâm nguyện trong lòng của cô ấy hẳn là có liên quan đến con gái.”

Tương Phương Phương cũng đồng ý cách nói trên của hắn.

..........

Bệnh viện cấp cứu nhân dân số một Hiếu thành.

“Y tá Lô, mới vừa rồi lại có một bệnh nhân được đưa đến, nhưng mà mấy người bác sĩ Thái đều đã đi ăn cơm cả rồi.” Lúc này một y tá từ ngoài cửa chạy vào vội vàng nói.

Lô Hồng Mẫn mới chỉ kịp khẩy một miếng cơm đã vội vàng buông đôi đôi đũa xuống rồi đi ra ngoài.

“Bác sĩ Tiền đâu?” Lô Hồng Mẫn hỏi.

“Không....không nhìn thấy ạ.” Y tá nhỏ vội vàng nói.

Bác sĩ Thái đi ăn cơm, như vậy bác sĩ Tiền nhất định sẽ ở lại phụ trách, bất luận là khi nào, trung tâm cấp cứu không thể xuất hiện tình trạng không có bác sĩ trực.

“Đi đến cửa thang máy nhìn thử xem, có khả năng là đang ở đấy hút thuốc rồi, không được thì đi đến cửa nhà vệ sinh gọi thử xem, cũng có thể là đang đi vệ sinh đấy.” Lô Hồng Mẫn nói.

Y tá nhỏ nghe thấy thế vội vã chạy đi.

Nhìn thấy bộ dạng hoang mang rối loạn của cô gái nhỏ, dường như Lô Hồng Mẫn đã nhìn thấy chính mình thời còn trẻ.

Đợi đến khi vào phòng cấp cứu, quả nhiên liền nhìn thấy một bệnh nhân đang nằm trên giường bệnh.

Có điều cả người hắn bẩn thỉu, vừa nhìn liền biết là người bán sức lao động ở công trường.

Bên cạnh còn có thêm một người bạn nhân công đang cầm nón bảo hộ đi theo cùng.

Chờ đến khi nhìn thấy tình huống của bệnh nhân, Lô Hồng Mẫn hít vào một ngụm khí lạnh.

Chỉ thấy một thanh thép có đường vằn đâm thẳng từ vị trí xương quai xanh vào trong người.

Cô theo ngành y nhiều năm như vậy, cũng chưa thấy qua bao nhiêu bệnh nhân có thương thế nặng đến như thế.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment