Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1121 - Chương 1121: Bà Nội Về Nhà.

Chương 1121: Bà Nội Về Nhà. Chương 1121: Bà Nội Về Nhà.

Chu Nguyệt Anh.

Người Hiếu Thành.

Tuổi thực tế: bảy mươi hai.

Tuổi tử vong: sáu mươi.

Chồng là Lô Diệu Thành, chết năm ba mươi hai tuổi, qua đời do sự cố nhà xưởng.

Con gái Lô Hồng Mẫn, năm nay bốn mươi tám tuổi, phó chủ nhiệm hộ sĩ ở bệnh viện cấp cứu nhân dân bậc nhất Hiếu thành.

Con dâu....

Cháu trai....

........

Tin tức được Đinh Mẫn gửi đến vô cùng tường tận, chẳng những có tin tức của cả nhà Chu Nguyệt Anh, thậm chí ảnh cận mặt và kinh nghiệm làm việc vân vân đều có cả, vô cùng tường tận.

Hà Tứ Hải nhìn thoáng qua ảnh chụp trên chứng minh tử vong của Chu Nguyệt Anh, hẳn là không sai được.

“Tứ Hải, cháu có việc thì cứ đi đi, một mình bà ở nhà là được rồi.” Bà nội nhìn thấy Hà Tứ Hải ở bên cạnh xem điện thoại liền nói.

Bà nội nói ngày thứ hai về nhà liền ngày thứ hai về nhà.

Mới sáng sớm Hà Tứ Hải còn chưa có thức dậy, bà liền thu dọn hết tất cả đồ của mình rồi.

Vốn đang cảm thấy không sao cả, nhưng mà vừa nghĩ tới hôm nay phải về nhà, bà liền có chút không chờ nổi nữa, hẳn là đã nhớ nhà lắm rồi.

Đợi đến khi ăn xong bữa sáng, Hà Tứ Hải liền để Uyển Uyển đưa bà trở về, vừa mới về đến nhà, bà liền mở hết tất cả các cửa trong nhà ra, bắt đầu bận rộn.

Tôn Nhạc Dao và Chu Ngọc Quyên vốn còn đang muốn làm cho bà một bữa cơm tạm biệt, xem ra là không làm được rồi.

Mà Lưu Vãn Chiếu vốn dĩ cũng muốn đi theo cùng, thế nhưng bà nội không cho, để cho cô đứa Đào Tử và Huyên Huyên đi học, sau đó đi làm việc của mình.

Theo lời của bà mà nói, bây giờ nếu đã qua lại thuận tiện như thế, trở về cùng với không trở về kỳ thật cũng không khác nhau nhiều lắm, nếu thật sự nhớ bà lúc nào cũng có thể về thăm bà, bà hoan nghênh còn không kịp nữa là.

Hà Tứ Hải thấy bà nói cũng có lý, cũng không tiếp tục kiên trì nữa.

“Không sao, đợi đến chiều cha của cháu bọn họ về nhà rồi cháu lại về cũng được ạ.” Hà Tứ Hải cất điện thoại, giúp bà nội dọn dẹp nhà cửa.

Uyển Uyển cũng cầm một cái khăn lông nhỏ, lau chỗ này một chút, lau chỗ kia một chút, giúp bà lau bụi.

Nếu như đang ở trong thành phố, hơn mười ngày không về, phỏng chừng trong nhà sẽ được phủ một lớp bụi thật dày.

Nhưng mà nông thôn vẫn còn đỡ hơn, bất luận là trên mặt bàn hay là dưới mặt đất đều còn khá sạch sẽ, cho nên rất nhanh đã dọn dẹp xong cả rồi.

Bà nội cầm lấy cái làn đi ra khỏi cửa, chuẩn bị đi mua thức ăn về nấu chút cơm trưa, Uyển Uyển vội vàng chạy theo phía sau bà muốn đi cùng.

Hà Tứ Hải không đi cùng hai người họ, hắn chuẩn bị lên phố xem thử xem có nơi nào bán thịt hay không, mua chút thịt về.

Uyển Uyển nhìn thấy Hà Tứ Hải không đi theo cùng, hoang mang ngơ ngác chạy trở về, đi theo phía sau Hà Tứ Hải.

“Em đi cùng bà nội cũng không sao cả đâu.” Hà Tứ Hải nói.

“Hia hia hia...”

Cô nhóc kia cũng không đáp lời, chỉ cười ngây ngô.

Hà Tứ Hải xoa xoa đầu nhỏ của cô nhóc, cũng không nói thêm cái gì.

Uyển Uyển lặng lẽ đem bàn tay nhỏ bé của mình nhét vào trong bàn tay to lớn của Hà Tứ Hải.

Hà Tứ Hải nhẹ nhàng dùng sức nắm chặt.

Cô nhóc kia lập tức lại vui vẻ bật cười hia hia hia.

Về phần bà nội, Hà Tứ Hải không hề lo lắng một chút nào, nơi này là nhà của bà, bà quen thuộc hơn hắn rất nhiều.

Nhưng mà thời điểm hai người Hà Tứ Hải tới nơi đã hơi trễ rồi, hôm nay cũng không phải là ngày họp chợ, căn bản không có nhà nào bán thịt, ngược lại tìm thấy một nhà bán đồ kho, thế là đi vào mua một ít.

Món kho ở mỗi vùng lại có một chỗ đặc sắc khác nhau, nhưng mà tổng thể mà nói thì không khác biệt quá nhiều.

Giả dụ như đồ kho của quán mà Hà Tứ Hải mua thuộc về loại hình chứa mùi thơm, còn mang theo một tia vị ngọt.

Uyển Uyển rất thích ăn, một cái đùi vịt cỡ lớn được cô nhóc gặm hăng say đến nỗi dầu mỡ dính đầy mặt.

Bữa trưa Hà Tứ Hải ăn cơm ở nhà bà.

Uyển Uyển tự nhiên cũng ở lại đây không rời đi.

Mặc dù nhiều ngày không về nhà, nhưng mà trong ruộng có rau dưa, trong nhà còn có muối nêm, lại mua thêm ít đồ kho, cho nên bữa trưa thật ra cũng khá là phong phú.

Đợi đến khoảng chừng hai giờ chiều, vợ chồng Trương Lục Quân phong trần mệt mỏi trở về nhà.

Nhìn thấy hai người bọn họ vác theo một đống bao lớn bao nhỏ, mặc dù trên mặt tràn ngập vẻ mệt mỏi sau quãng đường dài, nhưng mà vẫn như cũ tràn trề tươi cười, có thể thấy được chuyến đi này cực kỳ vừa lòng.

“Tứ Hải, con còn chưa quay về sao?”

Nhìn thấy Hà Tứ Hải còn đang ở trong nhà, Trương Lục Quân và Dương Bội Lan có vẻ phá lệ vui vẻ.

“Cha mẹ mua cho mấy đứa ít đồ, vừa hay để con mang về.” Dương Bội Lan ở bên cạnh nói, đồng thời còn quay sang chào hỏi với Uyển Uyển.

Mặc dù ra ngoài mười mấy ngày, nhưng mà khí sắc của Dương Bội Lan rõ ràng đã tốt hơn rất nhiều, cả người không hề giống như trước đây không nóng không lạnh không chút sức sống, mà hiện tại cả người đều tràn ngập tươi trẻ, dường như cả người đã sáng sủa hơn rất nhiều.

“Ra ngoài một chuyến cảm thấy như thế nào?” Hà Tứ Hải nhận lấy mấy món đồ trên tay của bọn họ hỏi.

Uyển Uyển người nhỏ nhưng cũng lại giúp một tay, Hà Tứ Hải đưa cho cô nhóc một cái túi bé bé, cô nhóc kia liền tỏ vẻ vô cùng bận rộn.

“Khá là tốt, chính là cảm thấy quả thực thay đổi rất nhiều.” Trương Lục Quân cảm khái nói.

“Có rảnh thì ra ngoài đi chơi nhiều hơn, từ từ rồi sẽ quen thôi ạ.” Hà Tứ Hải đáp.

“Nói sau đi, bên ngoài tốt thì có tốt đấy, nhưng mà quả thật vật giá quá cao rồi.”

Nói tới đây, Trương Lục Quân liền đau xót một trận.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment