Cô nhóc còn lần lượt hỏi từng bạn học mình có phải là chú ếch gà trống hay không.
Bạn học khác mà nói không phải, cô nhóc là Lưu Nhược Huyên, cô nhóc liền bám theo người ta hỏi tại sao lại không phải, cô nhóc biết kêu oa oa oác oác, làm sao lại có thể không phải cho được?
Nếu như bạn học khác nói là phải, cô nhóc lại hỏi người ta, phải ở chỗ nào, cô nhóc có chỗ nào giống với gà trống, chỗ nào giống với ếch.
Vì thế đã chọc giận mấy bạn nhỏ khác, muốn cùng cô nhóc chiến một trận.
“Tớ cũng không sợ các cậu, tớ chính là chú ếch gà trống, tớ sẽ tét lên mông của các cậu, chiu chiu chiu...”
Nhìn thấy cô nhóc chịu thiệt, Đào Tử và Trầm Di Nhiên tự nhiên sẽ giúp cô nhóc đấu với người khác.
Trừ mấy nhóc đó ra còn có cậu bé mập Vu Minh Hạo, cũng giúp cô nhóc tiến công.
Trước mắt mà nói, hai người bọn họ có quan hệ không tệ, dù sao thì bình thường trong cặp sách của nhóc mập cũng sẽ có nhiều đồ ăn vặt.
Vì thế vừa nháo liền hết cả một buổi sáng.
Làm cho cô giáo đau đầu không thôi.
“Con nói con là chú ếch gà trống, vậy con nói cho cô giáo nghe, tại sao con lại giống nó vậy?” Cô giáo Từ dùng chính vấn đề của cô nhóc để hỏi cô nhóc.
“Đều có hai chân, đều biết kêu oa oa oác oác, đều biết nhảy ạ....”
Cô nhóc này, còn biết làm thành bài hát cơ đấy, cô giáo Từ vừa bực vừa buồn cười.
Cuối cùng chỉ đành để cho cô nhóc đứng ở góc phòng kêu cho đủ.
Nhưng mà chỉ được một lúc, liền nghe thấy cô nhóc bắt đầu tám chuyện với cô giáo Kim ở cách vách.
“Bạn học nhỏ, con ngồi xổm ở chỗ này làm cái gì thế?”
“Con không phải là bạn học nhỏ, con là chú ếch gà trống, oa oa oác oác....”
“Cô nhóc này, đúng thật là chủng loại mới à nha.” Cô Kim kinh ngạc hỏi.
“Ha ha, lợi hại lắm đúng không ạ.”
“Khá lợi hại đấy, con cứ kêu oa oa oác như thế nên bị cô Từ phạt đứng rồi sao?”
“Oa, cô thật là thông minh?”
“Đương nhiên rồi, nếu không thì tại sao cô lại là cô giáo cơ chứ? Có điều con cứ kêu từ nãy đến giờ không mệt sao?”
“..........quả thật là có chút ạ, có chút khát.”
“Vậy con có muốn đi với cô đi vào văn phòng uống chút nước, bất kể con là gà trống hay là ếch, thì đều phải cần uống nước mà.”
“Đúng, tốt nhất là nước ép hoa quả, trong văn phòng có nước ép hoa quả không ạ?”
“Quả thật là có nha, cái này còn là lần trước cô đi ăn cơm rồi mua về đấy, vẫn luôn không uống.”
“Cô Kim, cô quả thật là người tốt mà, vừa xinh đẹp lại vừa ấm áp, sao cô lại có thể xinh đẹp đến thế, ấm áp đến thế nhỉ?”
“Ha ha, cô Từ của con không xinh đẹp không ấm áp sao?” Cô Kim cười ha hả.
“Cô ấy còn chưa cho con uống nước trái cây ạ.”
“Cho nên là?”
“Cô ấy còn phạt con đứng nữa.”
“Nhưng mà bây giờ con đang ngồi chồm hổm mà.”
“Đó là bởi vì ếch ngồi chồm hổm chính là đang đứng đó.”
“.............”
Cô Kim bị cô nhóc chọc cho buồn cười muốn chết.
“Đúng rồi, con còn chưa nói, cô Từ của con có xinh đẹp hay không, ấm áp hay không?”
Cô Kim này cũng thật là xấu, rõ ràng đào một cái hố, lừa con nít.
“Haizzz, bây giờ con không muốn nói mấy cái này ạ, con cảm thấy miệng nhỏ của con thật là rất không thoải mái, cần phải uống chút nước trái cây ạ.” Huyên Huyên rung đùi vẻ mặt bất đắc dĩ nói.
“Được, đi thôi, cô Kim dẫn con đi uống nước trái cây nào.”
“Không được đâu ạ, cô Từ còn đang phạt con phải đứng ở đây, con không thể đi nha, nếu không thì, cô đem nước trái cây qua đây được không ạ, con uống ở chỗ này luôn.”
“Không sao cả, nếu như cô Từ tìm con tính sổ, thì con cứ nói là cô nói đấy.”
“Thật sao ạ?”
“Thật luôn.”
“Cô ơi, cô nghe thấy rồi chứ ạ, không phải là tự con muốn đi đâu nhé, là cô Kim dẫn con đi đấy nha.”
Huyên Huyên quay đầu lại hướng về phía phòng học nói thầm một câu, sau đó đứng dậy, giữ chặt lấy tay của cô Kim.
Cô Kim:....
Nhìn thấy hai người bọn họ rời đi, lúc này cô Từ mới từ trong phòng học đi ra.
Trên mặt cô toàn là vẻ bất đắc dĩ, vừa tức vừa buồn cười, nghĩ một lát liền quay người nói với mấy đứa nhỏ trong phòng học: “Mấy đứa tự chơi một lát nhé.”
Sau đó lén lút đi theo sau.
“Được rồi, nước trái cây cũng uống xong rồi, bây giờ nói cho cô biết, cô và cô Từ, ai đẹp hơn một chút nào.”
Cô Kim thấy đứa nhỏ uống ừng ực mấy ngụm, uống hết phân nửa chai nước ép hoa quả của cô ấy, xem ra là thật sự khát.
Trong văn phòng đương nhiên không chỉ có mỗi mình cô Kim, có điều cũng không lên tiếng, chỉ nhìn cô trêu chọc đứa nhỏ.
Thế nhưng Huyên Huyên cũng không lập tức trả lời cô nàng, mà là hướng ánh mắt đến ngăn kéo của cô: “Vừa rồi con nhìn thấy trong ngăn kéo của cô mấy cái bánh, cô mua lúc nào thế ạ, có bị thoát khí hay không ạ, còn có thể ăn được không ạ?”
Cô Kim:..........
“Nếu không thì cô cho con nếm thử một cái nhé?”
“Dạ được dạ được, có điều hai cái đi ạ, con có hai bàn tay xinh xinh nè.” Huyên Huyên giơ hai tay lên trước mặt nắm nắm.
Cô Kim bị cô nhóc làm cho đáng yêu chết mất, hào phóng cho cô nhóc hai cái bánh.
Sau đó liền thấy cô nhóc uống nước trái cây ăn bánh, cái miệng nhỏ có vẻ vô cùng bận rộn, làm sao còn có thời gian trả lời câu hỏi của cô nàng.
Vất vả lắm mới đợi được cô nhóc ăn uống no đủ.
Cô Kim lại một lần nữa hỏi cô nhóc, vốn dĩ cô chỉ muốn chọc cô nhóc một tí thôi, nhưng mà cô nhóc cứ vòng vo tam quốc, ngược lại khiến cho trong lòng cô cảm thấy ngứa ngáy, hôm nay mà không hỏi ra được thì thề tuyệt đối không bỏ qua.
“Haizzz....”
Chỉ thấy cô nhóc kia vỗ vỗ lên cái bụng nhỏ của chính mình.
“Làm sao vậy? Chẳng lẽ còn không đủ sao, cô nói với con, cô chỉ còn lại hai cái thôi, còn lại đều cho con hết cả rồi.”
Mấy cô giáo ở bên cạnh toàn bộ đều đang nghẹn cười.
“Không phải ạ.” Huyên Huyên lắc lắc đầu.
Sau đó hỏi ngược lại: “Cô Kim ơi, cô có cảm thấy cô Từ của chúng con xinh đẹp hay không ạ? Có ấm áp hay không ạ?”
“Đương nhiên là vừa xinh đẹp vừa ấm áp rồi.”
Đều là đồng nghiệp trong cùng một văn phòng, quan hệ lại rất tốt, hơn nữa trong văn phòng còn đang có nhiều đồng nghiệp như thế, đương nhiên cô sẽ không nói bậy về cô Từ.
“Ồ, cô đều biết cả rồi nha, tại sao lại còn muốn hỏi một đứa con nít như con chứ ạ, cô thật là kỳ quá đi.” Huyên Huyên nhìn cô rồi nói.
Nói xong xoay người liền chạy ra bên ngoài: “Con phải đi học bài đây ạ.”
“Haiz, con chờ một chút.” Cô Kim cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm.
“Ô, cô Từ, làm sao lại gặp được cô ở đây ạ, ha ha, con chào cô nhé.”
“Chào cái gì mà chào.” Cô Từ gõ nhẹ lên đầu của cô nhóc một cái.
“Đi, theo cô về phòng học nào.”
“Ồ, ồ, cô ơi, cô còn phạt con đứng không ạ? Con không nói xấu cô đâu nha.”
“Cô biết rồi, con còn lừa được một bữa ăn uống cơ.”
“Hi hi, cô Kim có vẻ không được thông minh cho lắm ạ.” Huyên Huyên nhỏ giọng nói.
Trên thực tế tất cả giáo viên ở trong văn phòng phía sau đều nghe thấy được.
Một tràng cười to, cô Từ cũng không nhịn được mà cười phì một tiếng, cười đến nỗi không thể kìm chế được.
------
Dịch: MBMH Translate