Nhưng mà đây cũng là chuyện không còn cách nào khác.
Hà Tứ Hải đang chuẩn bị cất điện thoại, liền nhìn thấy Uyển Uyển đang kéo tay bà nội nói chuyện phiếm.
Một người hơi khom lưng cúi đầu, một người lại kiễng chân lên, vì thế liền thuận tay chụp lại, gửi vào trong nhóm.
Trong nhóm này có không ít người, chẳng những có Hà Tứ Hải, còn có một nhà của Huyên Huyên, một nhà của Uyển Uyển, còn có Trương Lộc, Trữ Hoa Đào và La Vũ Dương.
Ba người bọn họ vốn dĩ có thể ở trong nhóm, là bởi vì trước đây đều từng chụp ảnh cho ba cô nhóc, chia sẻ cho mọi người dùng, cũng luôn một mực không có rời đi.
Sau khi Hà Tứ Hải gửi ảnh chụp vào trong nhóm, tự nhiên rất nhanh sau đó Chu Ngọc Quyên đã phản hồi lại.
“Mọi người đang ở công viên Lâm Hồ sao? Hôm nay không cần đi ra ngoài làm việc hả?”
“Đúng vậy, vừa mới đưa hai cô nhóc Đào Tử và Huyên Huyên đến nhà trẻ xong, liền thuận tiện vào công viên đi dạo một lát, hôm nay tạm thời không có chuyện gì.” Hà Tứ Hải nói.
“Nếu hôm nay không có việc gì, giữa trưa có thể để cho Uyển Uyển về nhà ăn cơm không? Tôi làm cho con bé món cá sốt chua ngọt mà nó thích ăn nhất, đến lúc đó mọi người cũng đến ăn nhé.” Chu Ngọc Quyên vội vàng nói.
“Đương nhiên là có thể rồi, để tôi nói với cô bé, về phần chúng tôi thì thôi đi.” Hà Tứ Hải đáp.
Từ sau khi bà nội đến Hợp Châu, đúng thật là hắn chưa bầu bạn với bà một ngày nào cho trọn vẹn, đều là Lưu Vãn Chiếu và Tôn Nhạc Dao ở bên cạnh bà.
“Uyển Uyển, em mau lại đây.” Hà Tứ Hải vẫy vẫy tay với cô nhóc Uyển Uyển đang chạy nhảy ở chỗ xa.
“Hia hia hia....ông chủ, có chuyện gì thế?”
Uyển Uyển giang hai cánh tay ra, tưởng tượng bản thân chính là một chiếc máy bay nhỏ, chạy như bay đến trước mặt của Hà Tứ Hải.
“Hôm nay không có việc gì, em về nhà với cha mẹ của em đi, mẹ em nói trưa nay sẽ làm món cá sốt chua ngọt cho em đấy nha.” Hà Tứ Hải nói.
“Cá sốt cà chua?” Trên mặt Uyển Uyển lộ ra dáng vẻ vui mừng.
“Nhưng mà, ông chủ, em phải chơi với anh mà.” Uyển Uyển lại đáp.
“Không cần đâu, em về nhà chơi với mẹ của em đi, bà ấy cũng ở nhà một mình mà đúng không? Chắc chắn là cũng rất buồn chán đấy.” Hà Tứ Hải xoa xoa cái đầu nhỏ của cô nhóc rồi nói.
Đại khái Uyển Uyển nghĩ đến tình cảnh ở nhà một mình của mẹ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra thần sắc khổ sở.
“Đi nhanh thôi nào.” Hà Tứ Hải vỗ nhẹ lên đầu của cô nhóc.
“Tạm biệt ông chủ.” Uyển Uyển lập tức vung cánh tay nhỏ bé lên, vội vã chạy đi.
Có lẽ cô bé đã dung nhập tình cảnh cô đơn một mình của bản thân lên người của mẹ, thế nên mới có thể có dáng vẻ lo lắng như thế.
“Ô, sao Uyển Uyển lại đi rồi?” Bà nội ở phía không xa đi về phía Hà Tứ Hải hỏi.
Hôm nay không có việc gì làm, cháu để cho cô bé trở về cùng người nhà.
“Vậy thì đúng rồi, vẫn còn là con nít mà, phải ở cạnh cha mẹ nhiều hơn một chút, cả ngày đi theo sau cháu cũng không được.”
“Bà nội, lời này của bà sao lại nói giống như con là Hoàng Thế Dân thế.”
“Chẳng lẽ không đúng sao?”
“Bà nội....”
“Ha ha...”
Hà Tứ Hải giữ lấy cánh tay của bà nội, một đường chậm rãi cùng bà rảo bước về phía trước.
Lúc này người trong công viên đã dần dần tản đi, có vẻ phá lệ yên ắng.
Chỉ có tiếng gió thổi qua ngọn cây cùng vài tiếng chim hót.
“Ngày mai bà sẽ quay về rồi.” Bà nội đột nhiên nói.
“Ô, bà gấp như vậy để làm gì ạ?” Hà Tứ Hải kinh ngạc hỏi.
“Trong nhà nhiều ngày không có người ở, bà trở về dọn dẹp một chút.” Bà nội đáp lời.
Hà Tứ Hải đang định tiếp tục khuyên bảo, chợt nghe phía trước có người hô: “Bà nội, Tứ Hải....”
Hà Tứ Hải thuận theo tiếng nói nhìn qua, liền thấy Lưu Vãn Chiếu đang đứng đưa lưng về phía mặt trời, hưng phấn mà vẫy tay với bọn họ.
Cô buộc tóc đuôi ngựa đơn giản, thân trên mặc một chiếc áo trắng, thân dưới là một chiếc quần bò bó sát màu xanh, trên vai mang theo một chiếc balo nho nhỏ.
Ánh mặt trời lướt qua trên ngọn tóc của cô, xuyên thấu qua khe hở giữa khuỷu tay, khiến cho cô giống như nữ thần đang tỏa sáng.
Đẹp đến nỗi không thể rời mắt.
“Không phải em nói là đi xem phòng cùng với Tiền Tuệ Ngữ sao?” Hà Tứ Hải dắt bà nội đi về hướng của Lưu Vãn Chiếu.
“Em nói với chị ấy hủy kế hoạch hôm nay, hôm nay em phải cùng anh ở cạnh bà nội.”
Lưu Vãn Chiếu nghịch ngợm nhảy bước nhỏ lên phía trước, nhảy đến bên cạnh bà nội, ôm lấy một bên tay còn lại của bà.
“Chỉ có ba người chúng ta.” Lưu Vãn Chiếu cường điệu nói.
“Đúng, hôm nay chỉ có ba người chúng ta thôi.” Bà nội bật cười ha hả tiếp lời.
Bà vô cùng hài lòng với Lưu Vãn Chiếu.
Nếu như ngày mai bà nội đã phải về rồi, thì hôm nay không thể để cho bà tay không trở về.
Hôm nay vừa hay có Lưu Vãn Chiếu ở đây, thế là hai người Hà Tứ Hải và cô nàng, dẫn theo bà nội đến khu phố mua sắm.
Chẳng những mua cho bà quần áo suốt bốn mùa, còn đổi cho bà đôi giày mới, rồi cả mấy món trang sức nữa.
Mặc dù bà nội vô cùng đau lòng, cứ luôn trách cứ Hà Tứ Hải tiêu tiền lung tung.
Nhưng mà làm sao có thể bướng bỉnh hơn Hà Tứ Hải cho được, cuối cùng mua về một đống bao lớn bao nhỏ.
Đương nhiên trong đó cũng có một ít đồ là của chính Lưu Vãn Chiếu.
Mặt khác còn có một ít quà cho cha mẹ cô và Chu Ngọc Quyên.
Dù sao nhiều ngày như vậy, bà nội đã được bọn họ chăm sóc rất nhiều, bây giờ người trở về, Hà Tứ Hải cũng biểu thị cảm tạ một chút.
Vốn dĩ Hà Tứ Hải không nghĩ tới một màn nãy, vẫn là Lưu Vãn Chiếu nhắc cho hắn.
Mà lúc này giáo viên của nhà trẻ Ánh Dương gặp phải sự khiêu chiến lớn nhất trong sự nghiệp.
Bạn nhỏ Lưu Nhược Huyên sáng sớm vừa tới nơi, liền nói cô bé là một chú ếch gà trống, còn không ngừng kêu lên oa oa oác vô cùng kỳ quái.
Điều này căn bản không tính là gì, cô còn từng gặp một bé nói mình là siêu nhân, nói mình là cún con, thậm chí nói mình là một người béo bự hôi thối, còn hỏi cô có muốn nếm thử xem hay không.
Cho nên chú ếch gà trống mặc dù có hơi kỳ lạ, nhưng mà cũng không đến nỗi ngạc nhiên lắm.
Nhưng mà tiếp đó cô nhóc cứ oa oa oác oác cả một buổi sáng, cái này làm cho người ta cảm thấy khá là phiền toái.
Cái này cũng chưa tính là hết.
------
Dịch: MBMH Translate