Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1118 - Chương 1118: Chỉ Có Ba Người Chúng Ta.

Chương 1118: Chỉ Có Ba Người Chúng Ta. Chương 1118: Chỉ Có Ba Người Chúng Ta.

“Đến trường thì phải ngoan ngoãn nghe lời đấy nhé.” Hà Tứ Hải để cho hai cô nhóc kia đi vào, đặc biệt dặn dò một câu.

“Dạ được.” Đào Tử đáp ứng rất dứt khoát, Hà Tứ Hải cũng rất yên tâm, cô nhóc luôn luôn là một đứa trẻ ngoan.

“Dạ được, oa oa oác...”

Huyên Huyên cũng đáp ứng vô cùng dứt khoát, nhưng mà Hà Tứ Hải lại có chút không yên tâm được.

Có điều tùy cô nhóc đi, để cho cô nhóc gây họa cho cô giáo một ngày, cỗ hưng phấn của ngày hôm nay hẳn là sẽ qua đi thôi.

Nhìn vào hai cô nhóc vẫy tay chào hỏi cùng các bạn học khác rồi lại tung tăng nhảy nhót đi vào.

Bà nội quay sang hỏi Uyển Uyển ở bên cạnh: “Tại sao cháu lại không đi nhà trẻ thế?”

“Cháu phải ở cùng với ông chủ ạ.” Uyển Uyển đáp lời bà.

Hà Tứ Hải:.....

Thật đúng là có thể nói ra câu này nha.

“Thằng bé còn cần có người ở bên sao?” Bà nội có chút buồn cười nói.

Uyển Uyển còn thật sự gật gật cái đầu nhỏ.

“Đào Tử và Huyên Huyên đều đi nhà trẻ rồi, lão bản chỉ có một thân một mình, không ai chơi chung, anh ấy sẽ rất buồn chán nha.”

“Vậy thì thật sự phải cảm ơn em đã chơi với anh rồi ha.” Hà Tứ Hải xoa xoa cái đầu nhỏ của cô nhóc.

“Không cần khách khí, hia hia hia....”

Cô nhóc che lấy miệng mình, lại đem cả khuôn mặt đều che đi hết, có lẽ cô nhóc cũng biết ngại rồi.

“Đi thôi, bà nội, cháu dẫn bà đến công viên Lâm Hồ ở đằng trước dạo một chút.”

Công viên Lâm Hồ là công viên lớn nhất ở vùng phụ cận, cho nên buổi sáng có rất nhiều người tới đây tập thể dục, thậm chí là còn có nhiều người không ngại đường xa mà tới đây.

Bà nội cực kỳ thích bầu không khí như vậy, không phải có thể nhìn thấy người ta khiêu vũ, thì là có thể nhìn thấy người ta xướng khúc, còn có cả đánh thái cực quyền, múa quạt, luyện kiếm.

Bà nội đi dạo ở bên cạnh một lượt, hứng chí bừng bừng qua quan sát một hồi lâu.

“Nếu như bà thích những hoạt động như thế này, thì cũng có thể học thử ạ.” Hà Tứ Hải cổ vũ nói.

Bà nội lắc lắc đầu, cười đáp: “Bà đã bao nhiêu tuổi đầu rồi, làm mấy cái đấy không được tự nhiên.”

Thực tế cũng không phải là như vậy, mà là bà nội cảm thấy bản thân không gia nhập được với bọn họ.

Hà Tứ Hải cũng không tiếp tục khuyên bà nữa, chỉ mang bà đi nhìn ngắm bốn phía.

Đồng thời lấy điện thoại di động ra, đem những thông tin đã lấy được tối hôm qua gửi sang cho Đinh Mẫn.

Mặc dù tin tức không phải là rất tường tận, nhưng mà thông qua nhiều góc độ, hẳn là có thể dễ dàng tra ra.

Ví dụ như Chu Nguyệt Anh có đứa con gái mà trong tên của cô bé có chữ Mẫn, chồng cô họ Lô, ở gần nhà có một cái công viên tên là Tây Đường vân vân, tổng hợp lại mà nói thì rất dễ để tìm ra thân phận thật sự của Chu Nguyệt Anh.

Đúng lúc này, điện thoại reo lên.

Hà Tứ Hải cầm lên nhìn thoáng qua, ngoài ý muốn lại là Lưu Vãn Chiếu gọi đến.

“Alo, anh đưa Đào Tử và Huyên Huyên đi nhà trẻ chưa? Sao bây giờ còn chưa quay về thế?” Lưu Vãn Chiếu nói trong điện thoại.

“Anh dẫn bà nội đi dạo ở công viên Lâm Hồ, sao mà em đã dậy rồi, không ngủ thêm một chút nữa đi?” Hà Tứ Hải hỏi.

“Không ngủ nữa, hôm nay em đã hẹn trước là sẽ đi xem phòng với chị Tiền rồi, khoan đã, làm sao mà anh biết em ngủ không ngon? Em đã nói cái con nhóc này sao lại bất thường như thế, nhất định là có liên quan đến anh rồi.” Lưu Vãn Chiếu hầm hừ nói.

“Việc này làm sao mà trách anh được cơ chứ, là chính con bé ăn nhiều mà thôi.” Hà Tứ Hải oan ức nói.

“Đương nhiên là trách anh rồi, ai bảo anh để con bé ăn nhiều như vậy, ăn đến nỗi khiến cho con bé hưng phấn như thế, không có ảnh hưởng gì đến cơ thể chứ ạ?” Lưu Vãn Chiếu lo lắng hỏi.

“Chẳng những không có ảnh hưởng, mà còn có chỗ tốt đấy, được rồi, không nói mấy cái này nữa, em đã ăn sáng chưa?”

“Em còn chưa ăn, vốn dĩ là muốn tìm anh để anh làm cho em ít đồ ăn sáng, nhưng mà anh lại không có ở nhà.” Lưu Vãn Chiếu gắt gỏng nói.

“Vậy thì em xuống lầu mua bữa sáng đi, sợ là anh sẽ về muộn một chút.” Hà Tứ Hải nói.

Sau đó liền đón lấy một đóa hoa nhỏ mà Uyển Uyển đưa qua.

“Vậy thì buổi sáng anh có việc gì không? Nếu như mà không có việc gì, thì đi xem phòng cùng bọn em đi?” Lưu Vãn Chiếu đề nghị.

“Như vậy à....”

Hà Tứ Hải suy nghĩ một chút, hình như đúng thật là không có việc gì.

Bây giờ chủ yếu hắn chỉ chờ sau khi có tin tức bên phía Đinh Mẫn, mới có thể giúp Chu Nguyệt Anh hoàn thành tâm nguyện.

Về phần Tương Phương Phương, mặc dù đã sớm tìm được người mà cô muốn tìm, nhưng mà lại muốn chờ Chu Nguyệt Anh hoàn thành tâm nguyện của cô ấy rồi tính tiếp.

Có điều bà nội chỉ có một mình, không thể nào mà bỏ bà lại được, dẫn bà theo bà lại bị say xe, thế là nghĩ một lát vẫn là từ chối.

Lưu Vãn Chiếu nghe thấy thế không khỏi có chút thất vọng.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment